Uyển Như vừa rời khỏi, ngay lập tức An Cảnh Nghi mặt tối sầm lại, ánh mắt rực lửa khiến người dưới thân phải rùng mình.
"Chị mặc đồ và ra ngoài ngay lập tức cho em".
"Chị...chị có thể ngủ cùng em được không? Chỉ ngủ thôi".
"Đồ sắc lang, ra ngoài ngay". Hạ Vũ nửa phút cũng không chần chừ, chạy hết tốc lực ra ngoài chỉ sợ nấn ná thêm một phút giây nào sẽ bị nàng lôi ra ngũ mã phanh thây mất. Tối hôm đó, Hạ Vũ đành phải trở về phòng, an phận mà trải qua đêm đầu tiên ở nhà vợ.
Sáng sớm, Hạ Vũ đã phải thức dậy để giải quyết công vụ. Cô mãi tập trung nên không thấy Uyển Như ánh mắt nham hiểm tiến lại gần. Bất chợt, cô ta mặt dày ngồi thẳng lên đùi cô, Hạ Vũ nhíu mày dự định sẽ dạy cô một bài học nhớ đời thì lúc này An Cảnh Nghi cũng từ cầu thang đi xuống, ánh mắt rơi vào hai người đang mờ ám kia.
Thấy An Cảnh Nghi, Uyển Như vội giải thích nhưng càng nói lại càng lộ ra cái đuôi hồ ly.
"Chị, không phải như chị nghĩ đâu. Chỉ là em vô tình vấp ngã nên chị ấy đỡ em, chị đừng trách chị ấy".
Nàng mang theo ánh mắt lạnh lẽo đi xuống lướt ngang qua hai người đó.
Ba mẹ nàng đều đã sớm đi làm, bây giờ trên bàn chỉ còn lại ba người, nhưng cô ta nhanh nhảu chiếm mất chỗ ngồi bên cạnh Hạ Vũ làm nàng phải ngồi phía đối diện. Mọi chuyện diễn ra khiến cho cô bắt đầu cảm thấy khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nang-ban-mai/2911172/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.