Trong rạp có tủ khóa để cất đồ, khi bộ phim sắp bắt đầu, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm đặt những thứ họ đã mua vào tủ, rồi cùng những người khác kiểm tra vé để vào sảnh.
Thư Minh Yên cầm bỏng ngô và trà sữa.
Ghế tình nhân của hai người là ở hàng cuối cùng, ghế của hai người thông nhau, ở giữa không có tựa tay.
Sau khi ngồi xuống, Thư Minh Yên than nóng, Mộ Du Trầm giúp cô cầm bỏng ngô và trà sữa, cô cởi áo khoác đặt sang một bên.
Mọi người từ trong rạp lần lượt đi vào, không lâu sau, bộ phim bắt đầu.
Thư Minh Yên đã xem rất nhiều bộ phim, đây là lần đầu tiên cô và Mộ Du Trầm đến rạp chiếu phim cùng nhau.
Tâm trạng cô rất tốt, xem phim, uống trà sữa và ăn bỏng ngô, tất cả đều không bị chậm trễ.
Không lâu sau, cô nhớ ra gì đó, nhìn sang Mộ Du Trầm bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh không ăn? Ngon lắm."
Cô cầm bỏng ngô đưa đến bên miệng anh.
Mộ Du Trầm hơi cúi đầu, môi ngậm bỏng ngô, đôi môi mềm mại ấm áp hôn lên đầu ngón tay cô.
"Ngọt quá." Anh nhận xét.
"Cái này vốn ngọt mà." Cô giả vờ như không nghe thấy ngụ ý của anh, ném hai viên vào miệng.
Mộ Du Trầm không thích đồ ngọt, nhưng anh thích cảm giác được cô đút cho, lại nghiêng người nói: "Đút thêm cái nữa."
Vì vậy mỗi khi Thư Minh Yên cắn một miếng, cô đều đút cho anh một miếng.
Sau đó, cô dần dần bị tình tiết trong phim hấp dẫn nên trực tiếp nhét bỏng ngô vào trong n.g.ự.c Mộ Du Trầm, tập trung xem phim.
Khi khuôn mặt của Thời Húc xuất hiện trong phim, Thư Minh Yên sửng sốt một lúc, cô nhìn Mộ Du Trầm theo bản năng, thấp giọng hỏi: "Bộ phim này thế mà còn có Thời Húc làm khách mời, anh ấy không phải là đạo diễn sao, bây giờ là người phụ trách Diệu Khởi, còn kiêm luôn cả diễn viên?"
Mộ Du Trầm cũng hơi ngạc nhiên, mặc dù anh là ông chủ, nhưng đối với những thứ nhỏ nhặt đều không đến mức nắm rõ như lòng bàn tay.
Đây là một bộ phim đề tài Trung Hoa Dân Quốc, nữ chính bất ngờ biết được bạn trai của mình đã bị g.i.ế.c trước khi kết hôn, để trả thù, cô ấy đã ẩn nấp trong nhân vật phản diện, sử dụng trí tuệ và chiến lược của mình để chiếm trọn lòng tin của đối phương.
Sau khi vô tình phát hiện ra một âm mưu to lớn chống lại đất nước, cô ấy đã liều lĩnh truyền lại thông tin quan trọng, cuối cùng cô ấy và kẻ xấu đã c.h.ế.t cùng nhau.
Vai khách mời của Thời Húc là vị hôn phu đã qua đời của Diêu Di Tình, người chỉ xuất hiện trong ký ức của cô ấy.
Trong phim, hai người có rất nhiều cảnh thân mật.
Khi bộ phim gần kết thúc, sau một loạt đạn, Diêu Di Tình ngã xuống vũng máu, khi ý thức của cô ấy dần mờ đi, cô ấy nhớ lại từng chi tiết về quá khứ của mình với vị hôn phu.
Trong cơn mê mang, Thời Húc đi ngược ánh sáng về phía cô ấy, mặc một bộ quần áo trắng không dính bụi trần.
Diêu Di Tình run rẩy vươn tay, mỉm cười hướng tới người đi tới.
Khi ra khỏi rạp chiếu phim, Thư Minh Yên nắm lấy cánh tay Mộ Du Trầm, thở dài tiếc nuối: "Cả hai người đều chết, theo một nghĩa nào đó cũng coi như là kết cục tốt.
Chị Tình và Thời Húc nhìn rất xứng đôi, có cảm giác CP, em chưa bao giờ nghĩ Thời Húc còn biết diễn xuất."
Mộ Du Trầm suy nghĩ một lúc: "Có lẽ diễn với bản chất thật của mình."
Khi anh nói như vậy, Thư Minh Yên cảm thấy có khả năng này.
Thời Húc chỉ là một vai khách mời, mỗi lần anh ấy xuất hiện trên phim đều phối hợp vai diễn với Diêu Di Tình, có lẽ tình cảm của anh ấy khi nhìn Diêu Di Tình không liên quan gì đến kỹ năng diễn xuất của anh ấy, mà chỉ là làm theo trái tim anh ấy.
"Nói như vậy, anh ấy còn thích chị Tình? Vậy tại sao hai người họ lại chia tay, bởi vì chị Tình không thích anh ấy sao?"
Mộ Du Trầm lắc đầu: "Anh không biết."
Thư Minh Yên cúi đầu, gửi cho Diêu Di Tình một tin nhắn WeChat: 【 Hôm nay em mới xem bộ phim mới nhất của chị, hay lắm~ 】
Diêu Di Tình: 【 Cảm ơn.
】
Trò chuyện một hồi, Thư Minh Yên tùy ý mở Weibo, mới biết bộ phim này đang thịnh hành.
Nhiều người cảm động trước tình yêu giữa Diêu Di Tình và Thời Húc trong phim, còn cắt nối chỉnh sửa nhiều clip kỷ niệm, đang điên cuồng ship CP.
【 Diêu Di Tình và Thời Húc thực sự quá ngọt ngào, thực sự muốn trở thành thật quá đi! 】
【 Là một người hâm mộ lâu năm, tôi phải nói rằng bộ phim này là bộ phim tình cảm tâm huyết nhất của Tình bảo bảo, cô ấy và Thời Húc thực sự rất hợp nhau! 】
【 Tôi cũng rất muốn ship, nhưng lý trí nghĩ lại, Diêu Di Tình cùng Thời Húc là người quen cũ.
Sau khi Diêu xuất đạo chính là đi theo Thời Húc đóng phim, hai người họ mà thành nhất định đã sớm thành rồi, sẽ không chờ tới bây giờ.
】
【 Lầu trên, Thời Húc là đạo diễn, hiện tại anh ấy là CEO của Diệu Khởi, trước đây anh ấy chưa từng xuất hiện trên màn ảnh, đây là lần đầu tiên! Không phải là vì Diêu Di Tình đó chứ? Viên kẹo bổ não chọn ra tự nhiên hơi ngọt...】
【 Thật ra trước đây tôi có nghe về scandal giữa hai người họ nhưng cả hai đều không thừa nhận nên cho rằng đó chỉ là suy đoán.
Bây giờ tôi nghĩ lại, sẽ không thực sự có gì phải không? 】
【 Scandal gì, nói nhanh đi? 】
...
Lướt nhanh qua các bình luận, Thư Minh Yên cất điện thoại: "Thật ra, sau khi xem bộ phim này, em cũng cảm thấy họ có chút giống một đôi.
Thời Húc quả thực là quá dịu dàng, còn đẹp trai như vậy, là mẫu người lý tưởng của các cô gái trên đời."
Mộ Du Trầm cau mày, đầu ngón tay nâng cằm cô lên: "Các cô gái trên đời, bao gồm cả em?"
Lông mi của Thư Minh Yên khẽ run, cô cười nói: "Em đang nói về nhân vật do Thời Húc thủ vai, không phải bản thân anh ấy, em lại không hiểu biết con người anh ấy."
"Nhưng cho dù so với nhân vật hư cấu, vẫn không bằng anh được." Cô chủ động vòng tay qua eo Mộ Du Trầm, tựa cằm vào lòng anh, lúm đồng tiền như hoa mà ngước mắt lên, "Em chỉ yêu thích mỗi Mộ tiên sinh nhà chúng ta thôi."
Cô luôn có thể hiểu tính khí anh, dăm ba câu đã có thể khiến anh không tức giận được nữa.
Mộ Du Trầm không có cách nào với cô ngoài việc dung túng và nuông chiều cô.
Sắc mặt lạnh lùng của người đàn ông đã dịu đi, đường quai hàm nhẵn nhụi, xương ngón tay rõ ràng gãi gãi chóp mũi cô hai lần, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, về khách sạn."
...
Khi bọn họ trở lại khách sạn, bầu trời đã hoàn toàn tối đi.
Vừa bước vào đại sảnh, Tiền Mặc và Hàn Văn Chinh đang ngồi trên ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi, bắt chéo chân nhìn sang: "Hai người chạy ra ngoài làm gì vậy?"
Mộ Du Trầm liếc nhìn, cùng Thư Minh Yên đi tới chào hỏi bọn họ.
Vừa tới gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hai người này, nhưng họ vẫn rất tỉnh táo.
Hàn Văn Chinh nhìn thấy Mộ Du Trầm đang cầm trên tay hai túi đóng gói tinh xảo, nhướng mày: "Đi mua quần áo à?"
Tim Thư Minh Yên đập loạn nhịp, nhớ tới một trong số đó là đồ ngủ của cô.
May mắn bao bì rất chặt chẽ, vì vậy họ không thể nhìn thấy.
Mộ Du Trầm bình tĩnh nói: "Tùy tiện đi dạo, Triệu Càn đâu?"
Khi đề cập đến chuyện này, Tiền Mặc và Hàn Văn Chinh nhìn nhau cười.
Họ kể lại quá trình hợp sức với những vị khách khác chuốc say Triệu Càn chiều nay.
Tiền Mặc: "Tên đó sau khi say bắt đầu nói mê sảng, không biết say thật hay giả say.
Nếu thực sự bất tỉnh nhân sự, bỏ lỡ đêm động phòng hoa chúc tối nay, em thực sự cảm thấy rất tiếc."
Ngoài miệng anh ta nói như vậy, nhưng không có dấu hiệu hối hận trên khuôn mặt.
Mộ Du Trầm cười nhạo một tiếng: "Thật tổn hại, chính mình còn chưa kết hôn, cũng không chịu kiềm chế chút, sớm muộn cậu ấy cũng sẽ báo thù hai người."
Tiền Mặc vốn là có chút đắc ý, nhưng nghe xong này, các cơ trên mặt anh ta đông cứng lại.
Sau đó anh ta hờ hững xua tay: "Chờ tụi em kết hôn rồi hãy nói, dù sao hiện tại ngay cả đối tượng hẹn hò cũng không có, sợ cái gì?"
"Đúng vậy." Hàn Văn Chinh phụ họa, ánh mắt mờ ám nhìn qua, "Có điều hôm nay anh và chị dâu nhỏ lâm trận bỏ chạy, không chừng sẽ là đối tượng bị cậu ấy trả thù.
Hôn lễ của hai người sau này, phải cẩn thận một chút."
Mộ Du Trầm lười nói chuyện với hai người họ, dẫn Thư Minh Yên đi vào thang máy.
Hàn Văn Chinh và Tiền Mặc theo sau: "Ngày mai khi nào hai người đi?"
Thang máy đang đi lên, Mộ Du Trầm hỏi: "Có chuyện gì không?"
Hàn Văn Chinh: "Không biết lần sau khi nào sẽ gặp nhau, cho nên muốn ngày mai anh đưa theo chị dâu nhỏ cùng nhau đến các điểm tham quan gần đây chơi."
Cửa thang máy mở ra, Mộ Du Trầm đưa Thư Minh Yên trở lại phòng: "Vậy đi ngủ sớm một chút, ngày mai gặp."
...
Bước vào phòng, Mộ Du Trầm trực tiếp khóa cửa lại.
Cởi áo khoác trên người, anh hỏi: "Ai tắm trước? Hay cùng nhau?"
"Không cần." Cô kiên quyết từ chối, "Anh trước đi, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
Mộ Du Trầm cười cười, đưa quần áo mới mua cho cô còn mình thì đi vào phòng tắm.
Sau khi anh tắm rửa xong, khoác áo choàng tắm đi ra, Thư Minh Yên chậm rãi đi vào phòng tắm.
Bộ đồ ngủ này ngắn hơn cô tưởng, nếu muốn che phần hông thì phần cổ áo sẽ bị hở hoàn toàn, nếu kéo áo lên trên thì phần dưới sẽ ở trạng thái nửa kín nửa hở.
Tắm xong mặc vào, Thư Minh Yên soi gương hồi lâu mới lấy hết dũng khí mở cửa đi ra.
Mộ Du Trầm đang ngồi trên ghế sô pha, trên đùi anh có một chiếc máy tính bảng, anh đang kiểm tra thông tin trên đó, tay kia anh đang cầm điện thoại di động gọi điện.
Thư Minh Yên chỉ nghe vài câu, là công việc gọi tới.
Anh luôn như vậy, ngay cả trong những ngày nghỉ, anh hiếm khi có thời gian hoàn toàn rảnh rỗi.
Váy ngủ quá ngắn, Thư Minh Yên đang định nhân cơ hội đi đến bên giường quấn chăn lại, Mộ Du Trầm liền ngẩng đầu nhìn lên.
Làn da của cô trắng nõn trong suốt, càng nổi bật trên bộ đồ ngủ màu hồng, trong trắng lộ ra hồng hào, giống như một chú cua nhút nhát đang chờ được thả ra.
Ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông quét từ trên xuống dưới, hoàn toàn thưởng thức toàn bộ cơ thể cô, đôi đồng tử đen kịt kia càng ngày càng u ám, đáy mắt tối sầm lại.
Anh đặt chiếc máy tính bảng sang một bên, đưa tay về phía cô, dùng khẩu hình thầm thốt ra hai chữ: Lại đây.
Thư Minh Yên không thể không đi tới, ngay khi cô đứng yên, người đàn ông vươn cánh tay dài, cô trực tiếp ngồi lên đùi anh.
Mộ Du Trầm ôm vòng eo mảnh mai của cô, không có động tác thừa, vẫn nói gì đó vào điện thoại, giọng anh nhẹ nhàng bình tĩnh, mang theo phong thái điềm tĩnh thường thấy trong công việc.
Thư Minh Yên ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của anh, chiếc mũi thẳng, đôi môi cong rất nhẹ, yết hầu nhô ra gợi cảm và tinh tế.
Dáng vẻ anh tập trung vào công việc là hấp dẫn nhất, mỗi nhất cử nhất động của anh đều đầy tự phụ.
Trong khi Thư Minh Yên đang nhìn ngắm thất thần, Mộ Du Trầm đã ngắt kết nối điện thoại, ném sang một bên.
Cô khẽ cụp mắt xuống, bắt gặp đôi mắt trong veo mà mê ly của cô, gương mặt anh hiện rõ trong đôi đồng tử đen láy sáng ngời kia.
Nhìn trộm bị bắt, Thư Minh Yên có chút ngượng ngùng, vội vàng nhìn sang chỗ khác: "Anh không có việc gì chứ?"
"Ừm." Mộ Du Trầm chặn ngang bế cô lên, tầm mắt quét váy ngủ trên người cô, giọng nói từ tính dễ nghe, "Đẹp lắm."
Hai tay Thư Minh Yên ôm lấy cổ anh, lỗ tai đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng: "Mỗi lần anh đều giúp em chọn đồ ngủ, em chưa bao giờ giúp anh chọn."
"Em muốn giúp anh chọn?" Mộ Du Trầm cười, đột nhiên nghĩ đến gì đó, anh nhướng mày, "Nông Nông, tối nay anh sẽ cho em một cơ hội giúp anh chọn."
Thư Minh Yên khó hiểu nhìn anh: "Chọn cái gì?"
Mộ Du Trầm đặt cô lên giường, anh sờ vào hai chiếc hộp đầu giường: "Gân nổi hay siêu mỏng, em chọn cái nào?"
"..."
Câu hỏi của anh thẳng thắn đến mức Thư Minh Yên căn bản không trả lời được, cô lấy chăn che mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em không biết."
"Vậy thì chọn hết." Anh hôn lên, hàm hồ nói, cánh tay duỗi ra tắt đèn trong phòng.
Khung cảnh xung quanh bỗng tối đi, che đi hết vẻ kiều diễm..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]