Vài ngày trước khi Thư Minh Yên gia nhập đoàn phim, cô và Mộ Du Trầm đều sống trong biệt thự ở Tinh Loan.
Chắc là do sau khi thay đổi môi trường tâm trạng anh rất tốt nên đêm nào cũng thức cùng cô đến nửa đêm.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, toàn bộ biệt thự từ trên xuống dưới, rất nhiều góc đều lưu lại hình ảnh hai người họ giao triền.
Thư Minh Yên đột nhiên ý thức được, người đàn ông này quả thực là biến thái!
Hôm nay là ngày 12 tháng 10, lễ khai máy đoàn làm phim Quan Ải Nguyệt.
Buổi lễ diễn ra vào lúc mười giờ sáng, hôm đó Thư Minh Yên đặt đồng hồ báo thức lúc tám giờ sáng, khi mở mắt ra, cô không ngờ Mộ Du Trầm vẫn còn ở trên giường.
Anh mặc bộ quần áo ở nhà sẫm màu, lúc này đang tùy ý dựa vào đầu giường, cầm một chiếc máy tính bảng trong tay xem báo cáo công việc.
Thư Minh Yên cầm điện thoại lên xem, hôm nay là ngày làm việc, bình thường anh dậy sớm là đi rồi, sao giờ còn chưa đi làm?
"Hôm nay anh không đến công ty sao?" Cô vừa mới ngủ dậy, giọng nói khàn khàn.
Mộ Du Trầm đặt chiếc máy tính bảng trong tay sang một bên, quay sang nhìn: "Anh vừa kết thúc một cuộc họp video ở nước ngoài, một lát nữa anh sẽ đến dự lễ khai máy đoàn phim 《 Quan Ải Nguyệt 》."
Đồng tử Thư Minh Yên đột nhiên giãn ra, âm lượng cũng tăng lên: "Anh cũng đi?"
Mộ Du Trầm nhìn phản ứng kinh ngạc của cô, cười nói: "Hôm nay có thời gian rảnh nên khi đoàn làm phim ngỏ lời, anh đã đồng ý."
Thư Minh Yên hoàn toàn không tin lời anh nói.
Mộ Du Trầm là ai, Diệu Khởi có nhiều dự án phim như vậy, đâu thể bộ nào cũng mời anh? Không chừng không ai trong đoàn làm phim dám hỏi anh có muốn tham dự lễ khai máy hay không.
Thời gian của anh rất quý giá, nếu anh có mặt tại cuộc họp tổng kết cuối năm của Diệu Khởi đã là không tồi.
Làm sao anh có thể nhìn trúng một lễ khai máy của một bộ phim truyền hình nào đó được?
Lần trước ở thành phố Đồng, bộ phim cổ trang của đạo diễn Lý khai máy, anh lộ mặt khiến Thư Minh Yên rất ngạc nhiên.
Sau này nghĩ lại, chắc là lúc đó có đoàn phim của cô ở đó nên anh mới ghé qua.
Còn lần này thì sao? Vẫn là bởi vì cô?
"Nếu anh bận thực ra không cần đi đâu, chỉ là một nghi thức, rất nhanh liền kết thúc, lãng phí thời gian của anh."
"Đây là lần đầu tiên Nông Nông nhà chúng ta nghiêm túc trở thành một biên kịch.
Tất nhiên anh sẽ đi, làm sao có thể lãng phí thời gian của anh được?" Mộ Du Trầm kéo cô qua, nửa thân trên của Thư Minh Yên dựa vào n.g.ự.c anh.
Ngón tay luồn qua một lọn tóc dài của cô, người đàn ông nhàn nhạt nói: "Đi xem hoàn cảnh đoàn làm phim như thế nào, không tận mắt nhìn thì làm sao anh yên tâm được?"
Quả nhiên là vì cô, trong lòng Thư Minh Yên ngọt ngào, nhưng vẫn nói: "Hoàn cảnh của đoàn phim kỳ thực cũng giống nhau, chỉ đơn giản là mùa đông lạnh hơn, mùa hè nóng hơn một chút, nhưng mọi người đều có thể chịu đựng gian khổ, em cũng vậy.
Bây giờ vừa bước vào mùa thu, trời vẫn chưa lạnh lắm, khi thời tiết thực sự lạnh xuống, việc quay phim có lẽ sẽ kết thúc.
Anh bận rộn như vậy, thực sự không cần phải đi một chuyến."
Mộ Du Trầm: "Anh đã đồng ý với đoàn phim rồi, coi như hôm nay là ngày đầu tiên làm việc, anh đến cổ vũ cho vợ anh, nha?"
Mộ Du Trầm khăng khăng, Thư Minh Yên cũng không nói gì: "Vậy hai chúng ta không thể đến đó cùng nhau, có quá nhiều người trên trường quay, mọi người sẽ bàn tán, bất lợi cho công việc sau này của em."
Mộ Du Trầm suy nghĩ một chút: "Vậy kêu tài xế đưa em đến phim trường trước, anh đến sau."
Thư Minh Yên nghĩ nghĩ, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ."
"Sáng nay ăn gì thế?" Cô lại hỏi Mộ Du Trầm.
"Bữa sáng dì giúp việc đã chuẩn bị xong, lát nữa em xuống ăn xem có hợp khẩu vị không."
Thư Minh Yên giật mình: "Anh thuê dì rồi à?"
Mấy ngày nay ngoại trừ thường xuyên có người đến dọn dẹp biệt thự, thường chỉ có cô và Mộ Du Trầm.
Thư Minh Yên thích tự nấu ăn khi không có việc gì làm, thỉnh thoảng dì Dung nấu những món ăn ngon gửi đến cho bọn họ, hoặc là nhà hàng giao đến.
Mộ Du Trầm vuốt lại mái tóc dài của cô, khẽ cong ngón trỏ gãi gãi chóp mũi cô: "Tiếp theo em còn phải làm việc, phải có người chăm sóc."
Hậu tri hậu giác Thư Minh Yên nhận ra điều gì đó.
Tìm được dì giúp việc thích hợp không dễ, nhất định là anh đã tìm được từ trước, hơn nữa anh cảm thấy có dì giúp việc ở nhà không tiện nên mấy này nay không cho dì tới, như vậy anh mới không kiêng nể gì, thân mật với cô ở nhiều nơi.
Bây giờ cô phải đi làm, cho nên đã để dì giúp việc đến nhà.
Nửa đêm hôm qua anh ôm cô từ thư phòng trở về, nghĩ đến hình ảnh kiều diễm dọc đường, Thư Minh Yên không tự nhiên đẩy anh ra: "Em dậy đây."
Cô vén dây vai chiếc váy ngủ bằng lụa, đi dép vào phòng tắm.
...
Mộ Du Trầm đã sắp xếp cho cô một tài xế riêng để đưa cô đi làm.
Biệt thự cách địa điểm quay phim chưa đầy 20 phút lái xe, khi Thư Minh Yên đến đoàn phim thì các nhân viên đang chuẩn bị cho lễ khai máy.
Trần Phùng Mẫn là nhà sản xuất và đạo diễn của bộ phim này, lúc này chị ấy đang chỉ đạo bằng micrô, khí chất giỏi giang, sấm rền gió cuốn.
Một tấm thảm đỏ được trải trên bục cao, phía sau là một tấm áp phích lớn, trên đó có người đang treo tấm biểu ngữ có nội dung "Đoàn làm phim truyền hình cổ trang quy mô lớn 《 Quan Ải Nguyệt 》 khởi đầu thuận lợi".
Chiếc bàn trên sân khấu được phủ một tấm khăn trải bàn màu đỏ, trên đó có thịt và bánh trái, bên cạnh đặt một lư hương.
Máy ảnh được phủ một tấm vải đỏ, một buổi lễ khai máy long trọng sắp bắt đầu.
Truyền thông đến phỏng vấn, các diễn viên trong đoàn cũng đã đến, một cô gái nhìn thấy Thư Minh Yên từ xa liền vẫy tay chào, khung cảnh có chút hỗn loạn Thư Minh Yên không nghe thấy nên cô gái đó chạy tới nói chuyện với cô.
Cô gái đó là Lý Uyển Thanh, người trước đó đã nói muốn thử vai Thiệu thượng nghi trong hội trường của tòa nhà giảng dạy khoa diễn xuất của Đại học P.
Thư Minh Yên cũng có mặt khi cô ấy thử vai, Lý Uyển Thanh nắm bắt vai diễn Thiệu thượng nghi rất tốt, kỹ năng diễn xuất của cô ấy cũng tốt, tổ đạo diễn cuối cùng cũng chọn cô ấy.
Lý Uyển Thanh nói: "Lúc đầu em vốn không biết gì về nhân vật Thiệu thượng nghi, may mắn lúc đó có những lời kia của chị, em đã thể hiện tốt hơn trong buổi thử vai, vẫn chưa cảm ơn chị."
Thư Minh Yên cười nói: "Không cần cảm ơn chị, em diễn rất tốt."
Lý Uyển Thanh liếc nhìn những người đang chuẩn bị cho lễ khai máy, thấp giọng nói: "Nghe nói hôm nay có rất nhiều lãnh đạo sẽ đến dự lễ khai máy, bộ phim này đã được An Cầm TV dàn dựng từ trước, lãnh đạo của An Cầm TV sẽ tham dự còn có lãnh đạo Cục phát thanh, điện ảnh và truyền hình, chủ tịch hiệp hội nghệ sĩ điện ảnh và truyền hình thành phố An Cầm...!Em nghe nói Mộ tổng cũng sẽ đến, nhà sản xuất Trần đã bắt đầu thu xếp từ sáng sớm, sợ có điều gì đó không ổn."
Lý Uyển Thanh càng nói càng thấy phấn khích: "Chị Thư, đây là lần đầu tiên em chân chính tham gia đoàn phim, không ngờ lại được gặp Mộ tổng, em thật may mắn."
Thư Minh Yên cười không nói.
Người càng ngày càng nhiều, Thư Minh Yên cùng Lý Uyển Thanh đi tới một chỗ yên tĩnh hơn.
Ngay khi cô đứng yên, có người lại gọi cô.
Cô quay đầu lại, phát hiện Tô Nguyên Trạch cũng là sinh viên khoa diễn xuất của đại học P.
Đại học P là trường hàng đầu trong các trường đại học điện ảnh truyền hình, trong đoàn làm phim gặp được mấy người quen cũng không có gì lạ.
Thư Minh Yên biết Tô Nguyên Trạch đóng vai Tứ hoàng tử trong phim, anh ta là CP của Vân Loan do Chu Hoàn Lệ đóng.
Lúc này anh ta đang mặc trang phục của nhân vật trong phim, sạch sẽ, nở nụ cười ôn hòa: "Đã sớm nghe nói em ở đây với tư cách là biên kịch trong tổ, tiếp theo sẽ cùng nhau hợp tác một thời gian, nếu anh không thể kiểm soát tốt nhân vật, vẫn cần em chỉ dạy anh nhiều hơn."
Thư Minh Yên lịch sự gật đầu, khách khí mà xa cách: "Đây là công việc của em, càng không cần nói chỉ dạy ạ."
Sau một vài câu, các nhóm lãnh đạo lần lượt đến.
Thư Minh Yên quay đầu lại khi nghe thấy tiếng ồn ào, nhìn thấy Mộ Du Trầm một thân tây trang giày da, xung quanh là mọi người, khí tràng tự phụ.
Bên cạnh anh là hai nhà lãnh đạo chưa từng gặp trước đây, ba người họ vừa trao đổi vừa đi đến hướng này.
Mộ Du Trầm cười nói gì đó, khóe mắt xuyên qua đám người, nhìn thẳng về phía Thư Minh Yên đang đứng.
Dừng một chút, anh lại nhìn Tô Nguyên Trạch đang đứng bên cạnh Thư Minh Yên, chú ý tới ánh mắt đối phương nhìn Thư Minh Yên, nụ cười trên khóe miệng anh hơi nhạt đi, sau đó liền quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra.
Thư Minh Yên di chuyển cách xa Tô Nguyên Trạch mà không để lại dấu vết, nghĩ về phản ứng của Mộ Du Trầm vừa rồi, cô luôn cảm thấy túi giấm lớn của mình lại làm đổ giấm.
May mắn anh không biết Tô Nguyên Trạch từng theo đuổi cô, nếu không khuôn mặt của anh sẽ càng khó coi hơn.
Thư Minh Yên cách Tô Nguyên Trạch xa hơn một chút.
"Lãnh đạo đều tới rồi, sao không thấy Diêu Di Tình?" Thư Minh Yên quay đầu hỏi Lý Uyển Thanh.
Lý Uyển Thanh kiễng cổ nhìn về phía trước, thuận miệng nói: "Hình như chị ấy có thông báo gì khác, lát nữa có thể sẽ tiến tổ muộn một chút ạ."
Thư Minh Yên đáp lại, ngước mắt nhìn về phía trước.
Lý Uyển Thanh đột nhiên quay đầu lại, thần bí hỏi Thư Minh Yên, "Chị có biết tại sao hôm nay Mộ tổng lại đến không?"
Thư Minh Yên bị câu hỏi này làm giật mình, theo bản năng lắc đầu.
Lý Uyển Thanh nói với đôi mắt mờ ám: "Em nghe mọi người nói Mộ tổng thường không tham dự những dịp như vậy, nhưng hôm nay tự nguyện đến đây có lẽ là vì ai đó, cũng không biết ai đã tung tin đồn, hay là trong đoàn làm phim của chúng ta có người của Mộ tổng? Nghe nói Mộ tổng đã kết hôn, nhưng không biết vợ anh ấy là ai, trên mạng cũng không thấy."
Những lời này khiến Thư Minh Yên có chút chột dạ nên không trả lời.
Đúng mười giờ, lễ khai máy đúng giờ bắt đầu.
Sau khi người dẫn chương trình có một bài phát biểu hay, đến lượt các nhà lãnh đạo phát biểu, sau đó theo truyền thống trong ngành điện ảnh và truyền hình, người chịu trách nhiệm chính của đoàn phim đưa các thành viên trong đoàn đến dâng hương, cầu mong thuận lợi bình an.
Cuối cùng tấm vải đỏ che camera cũng được vén lên, tuyên bố khởi động máy, đến tận lúc này lễ khai máy đã hoàn tất.
Vì tiếp theo phải ra mắt giới truyền thông, sau lễ khai máy sẽ có một buổi chụp ảnh, đầu tiên các diễn viên chính của đoàn phim, tổ đạo diễn và các lãnh đạo có mặt sẽ chụp ảnh tập thể.
Hôm nay biên kịch chính tới hiện trường, Thư Minh Yên vốn tưởng không đến lượt mình lên sân khấu, cuối cùng lại bị Trần Phùng Mẫn gọi tới.
Vừa bước lên sân khấu, cô đã bị ép vào vị trí phụ cuối cùng, người đàn ông phía trước quá cao, trực tiếp che cô kín mít.
Tô Nguyên Trạch nghiêng người về phía trước, chủ động hướng bên kia mở miệng: "Thư Minh Yên, để anh đổi với em."
Chu Hoàn Lệ bất mãn nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, kiềm chế nói: "Anh là diễn viên chính, sao có thể đổi vị trí với cậu ta? Biên kịch chính ở chỗ này, cô ta có thể được đứng đây là tốt rồi, đứng ở nơi nào không quan trọng, lãnh đạo đang chờ, đừng lãng phí thời gian với những vấn đề nhỏ nhặt."
Tô Nguyên Trạch cuối cùng cũng nhớ ra lãnh đạo còn ở đây, liền im lặng.
Mộ Du Trầm nhíu mày nhìn Thư Minh Yên bị chắn đến không thấy rõ mặt, quai hàm căng thẳng, sắc mặt khó coi.
Trần Phùng Mẫn nhận thấy sự kỳ lạ của sếp, nhớ đến việc bảo vệ Thư Minh Yên của anh trong bữa tiệc trước đó.
"Tiểu Thư, em lên phía trước đi."
Trần Phùng Mẫn nói xong, Thư Minh Yên chen ra khỏi đám đông.
Trần Phùng Mẫn kéo cổ tay cô ra giữa, nhét cô vào giữa hàng thứ hai.
Khi dừng lại, Thư Minh Yên quay đầu chú ý đến ánh mắt u ám của người đàn ông phía sau bên phải.
Không thể nào, Trần Phùng Mẫn yêu cầu cô đứng trước mặt Mộ Du Trầm?
Thư Minh Yên cảm thấy không ổn, đang định lùi ra xa, thì cánh tay buông thõng bị một bàn tay dày rộng ấm áp nắm lấy, không cho cô cơ hội trốn thoát.
Thư Minh Yên bị nhiệt độ quen thuộc của người đàn ông làm cho giật mình, vội vàng nhìn xung quanh.
May mắn thay vẫn còn một hàng trước mặt cô, mọi người chỉ nhìn vào máy ảnh, cho nên không ai chú ý đến động tác nhỏ của Mộ Du Trầm.
Thư Minh Yên trấn tĩnh lại, thu tay về, giả vờ thờ ơ nhìn camera.
Tuy nhiên Mộ Du Trầm lại cố tình dính lấy cô, hơi cong môi.
Anh không nhìn vào máy ảnh trong suốt thời gian đó, đôi mắt anh chỉ rơi vào người cô.
...
Có quá nhiều người trong đoàn làm phim, Mộ Du Trầm không có cơ hội nói chuyện với Thư Minh Yên, sau buổi chụp ảnh, anh không ở lại đoàn làm phim lâu, định rời đi trước.
Sau khi xuống sân khấu, anh nói với thư ký Khâu bên cạnh: "Đến lúc đó gửi cho tôi một bức ảnh chụp chung."
Thư ký Khâu tỏ vẻ không thể tin nổi, phối hợp với sếp bỏ lịch trình bận rộn để tham dự buổi lễ khai máy như vậy chỉ để chụp ảnh với vợ?
Trong lòng than kỳ lạ, trên mặt thư ký Khâu cung kính đáp lại: "Vâng, Mộ tổng."
Đi được vài bước, giọng mấy diễn viên từ trên sân khấu vọng xuống bàn tán:
"Vừa rồi Tô Nguyên Trạch muốn đổi chỗ với Thư Minh Yên trước mặt nhiều người như vậy.
Đây là thiên vị trắng trợn phải không, suy nghĩ nhỏ nhặt của cậu ấy rõ ràng đến mức nói không thích tôi đều không tin."
"Cô không biết sao, hai người bọn họ đều là sinh viên Đại học P, Tô Nguyên Trạch còn tỏ tình với Thư Minh Yên, nhưng Thư Minh Yên không đồng ý."
"Trời ạ, còn có chuyện này à, tôi nói mà, ánh mắt Tô Nguyên Trạch cơ hồ là dính vào trên người Thư Minh Yên."
...
Khi cuộc thảo luận lắng xuống, thư ký Khâu lén lút liếc nhìn sếp từ khóe mắt, anh ta phát hiện ra khuôn mặt của người đàn ông vốn tươi tỉnh đã tối sầm lại ngay lập tức.
Hình như có vị giấm chua nồng nặc trong không khí.
...
Mỗi ngày của đoàn phim tiêu tốn không ít tiền, sau lễ khai máy, trực tiếp bắt đầu giai đoạn quay phim chính thức.
Kịch bản của Thư Minh Yên để ở trong xe, cô gọi tài xế, tài xế nói anh ta còn ở ngoài trường quay, cúp điện thoại, Thư Minh Yên một mình chạy tới lấy.
Sau khi rời khỏi trường quay, Thư Minh Yên nhìn thoáng qua chiếc xe đang đỗ kia.
Cô bước tới mở cửa sau, bất ngờ nhìn thấy Mộ Du Trầm đang ngồi trên đó, tay cầm kịch bản của cô.
Thư Minh Yên sửng sốt một giây, nhìn xung quanh, lễ khai máy vừa kết thúc, ở đây người đến người đi, cô vội vàng vào trong, đóng cửa xe lại.
Tài xế không có ở đây, chỉ có Mộ Du Trầm ngồi bên trong một mình.
"Sao anh ở đây?"
Cô một đường chạy tới, lúc này mới thở hổn hển, áo khoác ngoài mở ra, bên trong áo đen bó sát làm nổi bật đường cong cơ thể yêu kiều của cô, lên xuống theo nhịp thở.
Ánh mắt Mộ Du Trầm tối sầm, chỉ vào kịch bản trong tay: "Ở chỗ này chờ em."
Thư Minh Yên đưa tay ra nhận lấy, nhưng Mộ Du Trầm đã tránh được.
Ném kịch bản sang một bên, anh ghé sát vào người cô, hơi thở không ổn định của Thư Minh Yên lại rối loạn thêm mấy nhịp: "Đây là cửa ra vào của đoàn phim, anh làm gì vậy?"
Mộ Du Trầm hơi cong ngón trỏ, điểm ở giữa lông mày của cô: "Thằng nhóc đó từng theo đuổi em?".
truyện tiên hiệp hay
Thư Minh Yên sững sờ hai giây, nghĩ đến ánh mắt Mộ Du Trầm nhìn Tô Nguyên Trạch, trong lòng hiểu rõ.
Hóa ra là nghe được tin đồn, ghen tuông.
Thư Minh Yên gật đầu thừa nhận: "Anh ấy theo đuổi em hồi năm ba, nhưng em đã từ chối, thậm chí còn chưa thêm WeChat, thực sự cũng không thân."
Dừng một chút, cô nhỏ giọng nói: "Ở trường có rất nhiều người theo đuổi em, không riêng gì anh ấy, chứng tỏ em rất dễ mến."
"Thật sao?" Mộ Du Trầm kéo cô vào lòng, ngón trỏ véo cằm cô, trầm giọng nói: "Để anh xem em dễ mến đến mức nào."
Ánh mắt anh rơi vào hai cánh môi đỏ mọng đó, áp môi lên.
Trong nụ hôn sâu say sưa quên lãng, chỗ ngồi ở ghế sau bị anh đẩy ra sau, Thư Minh Yên bị anh đè xuống.
Trong xe chật chội, Thư Minh Yên không có chỗ để né tránh, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Cho đến khi môi bị anh m*t đến tê dại, khi ý thức lại, cảm giác được vạt áo của mình đã bị anh nhấc lên.
Cuối cùng anh cũng buông môi cô ra, nụ hôn trằn trọc theo eo cô hướng lên trên, hướng tới vị trí trái tim cô.
Trong mắt Thư Minh Yên hiện lên mê mang, cảm thấy chính mình đang đùa với lửa, vội vàng đẩy đầu của anh, run giọng nói: "Đừng hôn, em sắp phải đi làm."
Mộ Du Trầm dừng động tác, nhìn cô, đôi mắt anh đen nhánh u ám.
Cắn nhẹ lên môi cô, anh khàn giọng nói: "Vậy gọi chồng xem."
Thư Minh Yên có chút xấu hổ, nhưng lại sợ mình chạy không thoát, chỉ có thể cố nén xấu hổ, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Chồng."
Mộ Du Trầm hài lòng hôn lên trán cô, thả cô ra, ngồi xuống chiếc ghế bên kia.
Thư Minh Yên ngồi dậy, chỉnh lại đống quần áo xộc xệch: "Làm sao anh biết em đến lấy kịch bản?"
Mộ Du Trầm dựa vào thành ghế sau nhìn cô: "Khi em gọi điện cho tài xế, anh ta vừa đến chào anh."
Thì ra là như vậy, Thư Minh Yên cầm kịch bản trong tay: "Em phải đi rồi."
Mộ Du Trầm gật đầu, giúp cô kéo áo khoác lại: "Đi đi, giữ gìn sức khỏe."
Khi Thư Minh Yên chuẩn bị mở cửa xuống xe, cô đột nhiên quay lại, nửa đùa nửa thật hỏi: "Sao anh không bảo em tránh xa Tô Nguyên Trạch?"
"Em đã từ chối cậu ta rồi, anh lại nói nữa có cần thiết không?" Mộ Du Trầm nhìn cô thật sâu, "Hơn nữa, cậu ta cũng không đẹp trai bằng anh."
Thư Minh Yên: "..."
Người đàn ông này từ khi nào đã học được tự luyến?
...
Vào buổi trưa, Thư Minh Yên đã ăn cơm hộp với mọi người trong đoàn làm phim.
Lý Uyển Thanh cũng không quen biết người khác, cô ấy đối với Thư Minh Yên đầu tiên có ấn tượng tốt nhất, trong lúc dùng bữa chủ động đến ngồi cùng cô: "Chị Thư, em ngồi ở đây được không?"
"Đương nhiên là được." Thư Minh Yên lịch sự cười với cô ấy.
Lý Uyển Thanh rất vui vẻ ngồi xuống, chủ động bắt chuyện: "Chị thấy chưa, lễ khai máy buổi sáng của chúng ta lên hot search.
Có người cho rằng Mộ tổng là nam chính còn chị là nữ chính.
Khu vực bình luận rất náo nhiệt, buồn cười c.h.ế.t mất.
Nhưng chẳng trách mọi người hiểu lầm, hai người thật sự rất xứng đôi, chụp ảnh cũng chỉ là tình cờ đứng cùng nhau thôi."
Thư Minh Yên còn chưa kịp xem điện thoại, liền bấm vào, từ danh sách hot search thấy một mục liên quan: #Nghi thức khai máy của Quan Ải Nguyệt#
Trên Weibo có nhiều bình luận nhất, một số hình ảnh của lễ khai máy đã được đăng.
Đầu ngón tay Thư Minh Yên nhấp vào phần bình luận, tùy ý cuộn xuống.
【 Kiến thức nóng hổi: Mộ tổng không phải nam chính, người ta là lão đại của Diệu Khởi! 】
【 Kiến thức nóng nổi: Cô giáo tiểu Thư không phải là nữ chính, người ta là biên kịch! 】
【 Còn nhớ, cô ấy là cô giáo tiểu Thư đã lên hot search thời gian trước, đè bẹp rất nhiều cô gái trong bức ảnh chụp chung, quá tuyệt! Quá xinh!!! 】
【 Lễ khai máy này đã sinh ra nam nữ chính không tồn tại nhất trong lịch sử, bị ông chủ và biên kịch nghiền nát, ha ha ha cười chết.
】
【 Ha ha ha, đúng là như vậy, nếu hai người họ có thể đóng một bộ phim truyền hình, tôi nhất định sẽ xem! 】
【 Cô giáo tiểu Thư ưu tú là nữ thần của tôi! 】
【 A a a, "Quan Ải Nguyệt" yêu thích của tôi đã khai máy, Diệu Khởi quay thật tốt nhé, có tâm chút, đừng phá hỏng nguyên tác!!! 】
【 Chúng ta vẫn rất yên tâm về khả năng sản xuất của Diệu Khởi.
】
Thư Minh Yên đọc lướt qua vài cái, sau đó đặt điện thoại lại, chuyên tâm ăn cơm.
Mà trong nhà ăn dành cho nhân viên của tập đoàn Mộ thị, thư ký Khâu và Mộ Du Trầm ngồi đối mặt nhau sau khi dùng bữa.
Lúc này, Mộ Du Trầm cũng đang lướt qua nội dung trên mục hot search.
Thư ký Khâu nói: "Mộ tổng, tôi vừa gửi bức ảnh chụp chung độ nét cao của lễ khai máy đến WeChat ngài rồi ạ."
Mộ Du Trầm nói "ừm", vẫn nhìn bình luận bên dưới, đột nhiên ngước mắt lên: "Anh có biết tại sao hôm nay tôi lại đến dự lễ khai máy không?"
Anh ta không biểu hiện ra mặt, mà khiêm tốn hỏi: "Vì sao ạ?"
Mộ Du Trầm đẩy điện thoại qua và chỉ vào những bình luận trên đó.
【 Tại sao cô giáo tiểu Thư lại đứng trước mặt Mộ tổng? Có phải là trùng hợp không? Trời ơi, hai người họ đẹp đôi quá! 】
【 Cảm giác thật giống CP, thật ngọt ngào! 】
【 Ánh mắt của Mộ tổng là đang nhìn cô giáo tiểu Thư, giữa bọn họ thật sự có gì sao? 】
【 Chị em, hình như tôi đoán trúng rồi! 】
Hóa ra sếp đi dự lễ khai máy để cư dân mạng nói vợ chồng anh xứng đôi vừa lứa?
Chỉ có một vài bình luận lẻ tẻ như thế này, không có nhiều cư dân mạng có suy nghĩ như vậy.
Thư ký Khâu cuộn các bình luận lên, có rất nhiều nhận xét khác phía trước.
Sếp của anh ta vui như vậy chỉ vì vài lời bình luận gán ghép hai người với nhau?
Con ngươi của thư ký Khâu hơi nheo lại, đột nhiên nhìn thấy một bài đăng thú vị được rất nhiều lượt thích:
【 Cô giáo tiểu Thư trông thật trẻ, mới không nhiều hơn hai mươi tuổi, Mộ tổng mặc dù trông trẻ đấy, nhưng tuổi thật của đại lão có thể đạt được vị trí này cũng phải hơn ba mươi.
Phỏng chừng có tiền bảo quản tốt nên mới trông còn trẻ.
Hai người bọn họ ít nhất phải chênh lệch mười tuổi, hơn nữa anh ta so với cô giáo tiểu Thư lớn tuổi rất nhiều! Thành thật mà nói, đứng ở góc độ của cô giáo tiểu Thư, cô ấy xinh đẹp và tài năng, có thể tìm được người tốt hơn.
】
Thư ký Khâu rất muốn hỏi sếp, ngài có thấy bình luận cho rằng mình không xứng với Thư Minh Yên không, cho rằng ngài trông đẹp trai là vì chú ý đến việc bảo dưỡng, nhưng tuổi thực của ngài đã rất già, rốt cuộc ngài có thấy hay không.
Bình luận này ở trên cùng, sếp đã thấy được vị trí thấp như vậy, có lẽ đã lướt trúng trước đó.
Nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng của sếp, tám phần là không để ý.
Thư ký Khâu dường như cuối cùng cũng hiểu tại sao sếp lại là sếp.
Bởi vì trong mắt sếp, anh chỉ có thể nhìn thấy những gì mình muốn nhìn, còn với những nội dung khác anh căn bản làm như không thấy..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]