Chương trước
Chương sau
Thư Minh Yên ngồi một mình trong phòng khách một lúc, khi tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, cô vô thức quay đầu lại, thấy đó là mợ Tô Anh Lam từ trên lầu đi xuống.

Khóe mắt bà ta vẫn còn đỏ, nhưng sắc mặt không tệ lắm, có lẽ đã được Mộ Du Trầm an ủi.

Trên thực tế, từ những gì mơ hồ nghe được vừa rồi, Thư Minh Yên đã biết đại khái lý do cãi vã giữa cậu và mợ.

Người cậu đã ở bên người khác trước khi kết hôn với mợ, vì gia đình nhà gái không đồng ý, mẹ của Mộ Du Trầm lại ốm, phải đến một thành phố lớn để chữa trị, cuối cùng cả hai đều không đến được với nhau.

Mợ đã sớm biết, trước khi kết hôn cảm thấy mình không quan tâm, nhưng hai người bọn họ lấy nhau nhiều năm như vậy vẫn không buông bỏ được, hễ nhắc đến chuyện này là lại cảm thấy khó chịu.

Du Uyển Ngưng và Mộ Du Trầm đều hành động khá bình tĩnh, cho thấy hai người họ cãi nhau vì chuyện này là chuyện bình thường.

Thư Minh Yên thực sự không hiểu lắm, cậu mợ cũng đã đến tuổi này rồi, Du Uyển Ngưng năm nay cũng đã hai mươi lăm rồi, làm sao còn có thể vì chuyện này mà cãi nhau?

Theo lý mà nói, hai người đã kết hôn gần 30 năm, cho dù có quan hệ như vậy thì dù sao cũng là đã biết trước khi kết hôn, bây giờ tình cảm vợ chồng 30 năm, còn không buông bỏ được sao?

Có lẽ hôn nhân chính là như vậy, bất kể bao nhiêu năm trôi qua, có một số chuyện luôn phải thỉnh thoảng nhắc tới.

Hay cậu thật sự nhớ thương người khác để mợ phát hiện?

Thư Minh Yên không biết chân tướng bên trong, cũng không tiện nói thêm, thấy Tô Anh Lam đi tới, từ trên ghế sô pha lễ phép đứng dậy: "Mợ."

Tô Anh Lam ban đầu có chút lơ đễnh, chỉ nghe thấy giọng nói mới chú ý đến cô, mỉm cười ôn hòa, đi về phía trước: "Minh Yên cũng tới đây à."

"Đừng đứng nữa, ngồi xuống đi." Tô Anh Lam chỉ chỉ sô pha, tự mình ngồi xuống, có chút xấu hổ nói: "Già cả rồi, để cháu chê cười."

Thư Minh Yên ngoan ngoãn mỉm cười, không lên tiếng.

Tô Anh Lam chỉ vào trái cây trên bàn trà: "Ăn một chút trái cây đi, rất ngọt đấy, Du Trầm đang ở trên lầu nói chuyện với cậu cháu, một lúc nữa là xuống.

Tối nay hai đứa ở lại đây ăn tối luôn đi."

Vừa nói, bà ta vừa quay đầu gọi dì trong bếp bảo nấu thêm món, còn kể tên một số món ăn mà Mộ Du Trầm thích, sau đó quay đầu lại: "Minh Yên thích ăn gì?"

Thư Minh Yên mỉm cười: "Cháu sao cũng được ạ."

Tô Anh Lam đứng dậy đích thân đi vào bếp, cẩn thận giải thích với dì: "Con gái trẻ tuổi hẳn là thích ăn rau xanh, làm món rau xào đi, lát nữa tôi sẽ đích thân xào."

Tô Anh Lam của ngày hôm nay khiến Thư Minh Yên cảm thấy rất khác so với lần trước đến đây.

Nhớ khi cô và Mộ Du Trầm đến khi vừa mới nhận được giấy chứng nhận, mặc dù Tô Anh Lam trông rất nhiệt tình, nhưng khéo đưa đẩy lại lõi đời, trong mắt tràn đầy tính toán, khiến người ta khó chịu, không giống như bây giờ, khiến người ta cảm thấy chân thành hơn rất nhiều.

Hơn hai tháng không gặp, Thư Minh Yên khá là kinh ngạc vì bà ta thay đổi như vậy.

Mộ Du Trầm từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Thư Minh Yên đang ngồi một mình trên ghế sô pha, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.

Thư Minh Yên liếc mắt nhìn hướng phòng bếp, nhỏ giọng nói với anh: "Mợ bảo chúng ta ở lại ăn cơm, vừa rồi anh không xuống, em cũng không nỡ từ chối, chúng ta ở lại đi?"

Mộ Du Trầm dựa vào thành ghế sau, nắm lấy tay cô nghịch nghịch: "Cũng không còn sớm, ăn tối xong chúng ta lại đi."

Thư Minh Yên ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói: "Sao đột nhiên mợ lại thân thiết như vậy, em không quen."

Hôm nay nhận được một cuộc gọi ở sân bay, khi cô đến cùng Mộ Du Trầm, cô chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này.

Mộ Du Trầm rất bình tĩnh: "Em không đến đây thường xuyên, đến vài lần nữa sẽ biết.

Khi mợ không yêu cầu anh làm gì đó, không có dã tâm, dễ hòa đồng với mọi người hơn hẳn."

Thư Minh Yên có chút hiểu ra.

Lần trước Tô Anh Lam muốn mai mối cho cháu gái Tô Bối San của mình để kết hôn với Mộ Du Trầm, nhưng Mộ Du Trầm đã đưa cô đến và nói rằng hai người đã lấy giấy chứng nhận, điều này khiến Tô Anh Lam không kịp phòng ngừa.

Tô Anh Lam đang ở trong bếp nhận thấy Mộ Du Trầm từ trên lầu đi xuống, nên lại đến dặn dò một lần, bảo họ đừng rời đi mà hãy ở lại ăn tối.

Tô Anh Lam đeo tạp dề, xoa hai tay vào nhau, cười nói với Mộ Du Trầm: "Lần trước đầu óc mợ không tỉnh táo, vì San San mà nói những chuyện không nên nói với cháu, sau đó khi biết chuyện cậu cháu đã mắng mợ.

Là mợ không đúng với cháu, cháu đừng để trong lòng."

Sắc mặt Mộ Du Trầm bình tĩnh: "Mọi chuyện đều qua rồi ạ."

Tô Anh Lam lại mỉm cười với Thư Minh Yên, sau đó quay người trở lại làm việc trong bếp.

Kể từ khi cạch mặt với anh trai ruột của mình, trong khoảng thời gian này bà ta vẫn luôn suy nghĩ về những gì mình đã làm.

Năm đó Du Văn Nhân bị ốm, cần rất nhiều tiền để chữa trị.

Ba mẹ của Diêu Tú Cầm cảm thấy Du Vĩnh Tiến có em gái như vậy cuộc sống sẽ bị liên lụy đến chết, vì vậy họ không đồng ý con gái của mình qua lại với Du Vĩnh Tiến.

Vào thời điểm đó, Du Vĩnh Tiến thực ra có hai lựa chọn.

Ông có thể không tìm cách để chữa bệnh cho em gái mình, như vậy Du Văn Nhân không sống được bao lâu, ba mẹ của Diêu Tú Cầm sẽ không quá phản đối cuộc hôn nhân của họ.

Nhưng ông đã cố tình chọn một con đường khác, không ngần ngại chia tay Diêu Tú Cầm, có tiêu hết tiền tích góp của gia đình cũng muốn đưa Du Văn Nhân đến thành phố lớn để gặp bác sĩ.

Sau đó vì hai đứa con của Du Văn Nhân, Du Vĩnh Tiến bị mất hai chân trong một tai nạn xe hơi, chỉ có thể ngồi trên xe lăn suốt đời.

Tô Anh Lam cũng cảm động trước tình cảm của Du Vĩnh Tiến dành cho em gái mình.

Khiến bà ta nghĩ mối quan hệ huyết thống cùng một mẹ đẻ ra dù sao cũng khác với những người khác.

Vì vậy những năm này, bà ta rất thân thiết với anh ruột mình, bất cứ khi nào có thể đều giúp đỡ chuyện gia đình của anh trai.

Cuối cùng phát hiện ra rằng, không phải tất cả anh trai đều như Du Vĩnh Tiến.

Bà ta muốn duy trì mối quan hệ giữa anh trai và em gái, nhưng anh trai bà ta chỉ muốn lợi dụng bà ta để hút m.á.u Mộ gia.

Du Vĩnh Tiến đã trả giá rất nhiều cho em gái Du Văn Nhân, ít nhất Mộ Du Trầm thực sự tôn trọng người cậu này của mình.

Nhưng tất cả những gì bà ta làm cho anh trai và chị dâu chỉ được coi là điều hiển nhiên.



Tô Anh Lam vẫn nhớ anh trai bà ta đã gọi điện và quở trách bà ta vì chuyện của Tô Bối San, mỗi lời nói đều khiến lòng bà ta c.h.ế.t lặng.

Mấy năm qua bà ta giúp đỡ Tô gia rất nhiều, nhưng bây giờ có một điều không như ý muốn của họ, là gia đình đó liền có sắc mặt như vậy.

Con người ta có đôi khi thật ngu xuẩn, nếu không đợi người khác cho mình một bạt tai cảnh tỉnh, sẽ không biết lòng dạ người ta có thể đen như thế nào.

Đến bây giờ Tô Anh Lam mới nhận ra, bà ta giống như ký sinh trùng, ngày nào cũng nghĩ cách lấy lòng Mộ Du Trầm, là loại sinh vật mà người ta ghét nhất.

...

Mộ Du Trầm cũng biết về mối quan hệ căng thẳng giữa Tô Anh Lam và anh trai ruột của bà ta, là vừa rồi ở trên lầu, cậu đã nói với anh, bây giờ anh đề cập lại cho Thư Minh Yên.

Biết tường tận, lại nghĩ đến lời xin lỗi chân thành vừa rồi của Tô Anh Lam, Thư Minh Yên đã hiểu.

Sau đó, cô nghĩ đến sự khác thường của Du Uyển Ngưng trước đó.

Cô kéo cánh tay Mộ Du Trầm, kể cho anh nghe chuyện vừa rồi giữa cô và Du Uyển Ngưng, ngước mắt hỏi anh: "Anh phân tích giúp em xem, cô ấy có phải đang xin lỗi em không?"

Mộ Du Trầm suy nghĩ một lúc: "Có thể lắm."

Thư Minh Yên nhất thời muốn cười: "Em họ của anh thật đúng là thiên kim đại tiểu thư mà, em chưa từng thấy qua ai xin lỗi còn kiêu ngạo như vậy, em còn tưởng rằng hôm nay đầu óc cô ấy có vấn đề."

Nhìn cách mợ xin lỗi và nhìn Du Uyển Ngưng, Thư Minh Yên không thể không nói, sự khác biệt thực sự lớn!

"Vừa rồi cô ấy chạy vào viện, đến giờ còn chưa đi vào." Thư Minh Yên nói.

Mộ Du Trầm cũng không hài lòng với thái độ nhận lỗi của Du Uyển Ngưng, anh uống một ngụm trà trên bàn trà, vẻ mặt bình tĩnh như thường: "Không cần để ý đến nó."

Thư Minh Yên nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của Du Uyển Ngưng vừa rồi chạy ra ngoài, do dự một chút, cất điện thoại đứng dậy: "Em ra ngoài đi dạo một chút."

Khi gần hoàng hôn, phạm vi tia sáng dần dần thu hẹp lại, trên bầu trời xuất hiện một màu khói lam nhạt.

Ở sân trước, Thư Minh Yên nhìn quanh không thấy Du Uyển Ngưng đâu, đoán cô ta đã về phòng nên cũng không để ý nữa, chỉ tùy ý nhìn hoa cỏ rải rác trong sân.

Đi đến bên cạnh chiếc ô tô đang đỗ, đầu xe bên kia truyền đến tiếng nức nở yếu ớt, cô dừng bước.

Vị đại tiểu thư này thực sự đang khóc, nghe rất thương tâm.

Cho dù không hiểu lời xin lỗi của Du Uyển Ngưng, cũng sẽ không đến mức khóc như vậy chứ, rõ ràng là cô ta nói không rõ ràng.

Thư Minh Yên đối với tính cách kiêu ngạo của Du Uyển Ngưng có chút không nói nên lời.

Vốn dĩ Thư Minh Yên còn tưởng nếu cô ta làm ầm ĩ lên, cô ta sẽ chủ động đi qua nói vài câu, nhưng cô ta khóc thành như vậy, Thư Minh Yên cũng không muốn đi qua.

Cô nắm chặt túi dựa vào cửa xe, để mặc cho cô ta khóc.

Ở đầu xe bên kia, Du Uyển Ngưng đang khóc nức nở, đột nhiên nói: "Anh chọc em khóc, anh còn không dỗ em hu hu hu..."

Cảm xúc trên mặt Thư Minh Yên hơi cứng lại, lưng đang dựa vào cửa xe đột nhiên dựng thẳng lên.

Bảo cô dỗ*? Không thể nào, dựa vào cái gì?

*Vì xưng hô wo và ni cũng giống trong tiếng anh là I và You, cho nên "ni" ở đây khiến nu9 hiểu nhầm DUN đang nói chuyện với mình.

Sao có thể tính là chọc cô ta khóc, cô không làm gì cả, sao có thể ăn vạ như vậy?

Trong đầu cô đang suy nghĩ đủ loại, Du Uyển Ngưng lại hỏi: "Anh thật sự không thích em một chút nào sao?"

Thư Minh Yên thực sự không thích cô ta, nhưng nói ghét cô ta cũng không tính, dù sao thì Du Uyển Ngưng cũng chưa từng nghiêm túc yêu cầu gì ở trước mặt cô.

Không đúng, cô đã không phát ra âm thanh nào kể từ khi ra ngoài, Du Uyển Ngưng không nên biết cô ở đây.

Ngay cả khi có tiếng bước chân, lỡ như là Mộ Du Trầm, hoặc người làm trong nhà thì sao?

Thư Minh Yên đột nhiên tỉnh lại, chẳng lẽ Du Uyển Ngưng không phải cùng cô nói chuyện?

Du Uyển Ngưng: "Là anh theo đuổi em, anh đã nói sẽ không chia tay với em!"

Khóe miệng Thư Minh Yên hơi giật giật, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên.

Quả nhiên là cô tự luyến, người ta chỉ đang nói chuyện điện thoại.

Du Uyển Ngưng: "Cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt hơn em?"

"Bây giờ anh nói em vật chất, ngoài chút tiền thì không có gì, nhưng khi ở bên em anh còn không phải tiêu hết tiền của em à.

Khi em tổ chức sinh nhật, anh mua bánh sinh nhật cho em còn bắt em trả tiền.

Em thậm chí còn không muốn cùng anh chia tay...."

Thư Minh Yên hoàn hồn khỏi sự bối rối, vẻ mặt không thể tin được.

Cô nương này đã gặp loại tra nam nào vậy? Vừa khóc vừa không muốn chia tay?

Thư Minh Yên không biết nên nói cái gì, xoay người đi vào nhà, dưới chân không cẩn thận đá phải một hòn đá, phát ra âm thanh.

Du Uyển Ngưng đang ngồi xổm bên cạnh xe vội vàng cúp điện thoại đứng dậy, ánh mắt hai người giao nhau.

Du Uyển Ngưng rưng rưng nước mắt nhìn Thư Minh Yên, vẻ mặt hoang mang: "Chị, sao chị lại ra đây?"

Thái độ Thư Minh Yên bình tĩnh hơn rất nhiều: "Ra ngoài đi dạo."

Cô hơi hếch cằm lên, "Cô cứ tiếp tục đi, tôi vào nhà đây."

Mới đi được hai bước, Du Uyển Ngưng đã chạy tới, nắm lấy cánh tay cô: "Chờ một chút."

Thư Minh Yên quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô ta, cười nói: "Yên tâm, tôi không nhiều chuyện như vậy, sẽ không nói cho người khác đâu."



Trên mặt Du Uyển Ngưng còn vương nước mắt, lông mi ướt sũng, cô ta li3m môi dưới, nhỏ giọng nói: "Bình thường chị có rất nhiều ý tưởng, có thể giúp tôi một việc được không?"

Thư Minh Yên: "?"

Du Uyển Ngưng do dự mở miệng, khó có thể nói ra lời xác thực: "Bạn trai tôi quay lại với bạn gái cũ, muốn chia tay với tôi.

Có cách nào để anh ấy lại thích tôi không?"

Khi Thư Minh Yên nghe nói rằng người đàn ông kia mua bánh sinh nhật cho bạn gái còn yêu cầu cô ấy trả tiền, cô đã chán ghét, bây giờ nghe điều này, cô đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng: "Du Uyển Ngưng, tôi thực sự muốn đem đầu cô lắc thử, xem bên trong có ngập nước không."

Du Uyển Ngưng: "..."

Hai người im lặng hai giây, Du Uyển Ngưng buông cổ tay cô ra, hơi cụp mi: "Tôi cũng không phải không là anh ta thì không được, nhưng làm sao có thể nuốt trôi cục tức này? Lúc anh ta theo đuổi tôi, anh ta nói chưa từng thích ai, bây giờ lại xuất hiện bạn gái cũ, tôi đồng ý chia tay với anh ta như vậy thì cảm thấy rất ấm ức, anh ta đã làm tôi tốn rất nhiều tiền."

Thư Minh Yên không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười: "Vậy để anh ta thích cô lần nữa, như vậy cô sẽ không ấm ức?"

Du Uyển Ngưng: "Đến lúc đó tôi lại đá anh ta, để anh ta khóc lóc cầu xin tôi, tôi mới có thể trút giận."

Thư Minh Yên: "..."

Dừng một chút, Thư Minh Yên hỏi: "Anh ta tiêu của cô bao nhiêu tiền?"

Du Uyển Ngưng nhấp vào hóa đơn WeChat: "Sau khi chúng tôi ở bên nhau, tất cả đều là tiền của tôi, thường được trả bằng WeChat."

Thư Minh Yên không thèm nhìn: "Vậy cô cứ in hóa đơn ra, đếm rồi bảo anh ta trả không phải xong rồi sao.

Đồ cô mua không rẻ đúng không, anh ta nhất định là quỷ nghèo, số tiền này đối với anh ta có lẽ là chịu được.

Còn việc phải làm thế nào cho anh ta thích cô lại sau đó đá anh ta, đến lúc đó anh ta bám lấy cô cô không cảm thấy ghê tởm sao?"

Du Uyển Ngưng sửng sốt một chút, có chút xấu hổ: "Tiền sau khi hai người ở bên nhau tiêu, làm sao có thể đòi lại, quá không có lòng, lúc đó là tôi tự nguyện tiêu."

Thư Minh Yên trừng mắt đẩy cô ta ra: "Cô không cứu được nữa rồi, tôi không giúp được."

Cô vừa định vào nhà, Du Uyển Ngưng lần này sợ tới mức ôm cánh tay của cô: "Được được được, nghe chị, bắt anh ta trả lại! Nhưng tôi làm sao có thể bắt anh ta ngoan ngoãn trả lại tiền cho tôi rồi có thể hả giận được, có cách nào không, chị giúp tôi với?"

Thư Minh Yên: "Tôi với cô không thân, cho cô một ý kiến ​​cũng không tệ, còn muốn tôi giúp cô phải làm thế nào? Chuyện của mình thì tự mình giải quyết đi."

"Chị không phải thông minh hơn em sao, sao chúng ta lại không thân được, rõ ràng chúng ta cùng nhau lớn lên, rất hiểu nhau.

Bây giờ chị còn kết hôn với anh họ em, là chị dâu của em." Du Uyển Ngưng lắc lắc cánh tay Thư Minh Yên: "Chị dâu, em sẽ không bao giờ gọi chị bằng tên nữa, cũng không đối nghịch với chị nữa, chị là chị dâu của em, em hứa sẽ tôn trọng và yêu thương chị!"

Thư Minh Yên: "..."

"Nói đến, chị có cách nào không?" Du Uyển Ngưng lại hỏi.

Con ngươi Thư Minh Yên khẽ nhúc nhích: "Cái này quá đơn giản, cô tự mình suy nghĩ đi."

Rất đơn giản sao?

Du Uyển Ngưng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, thấy đầu óc mình trống rỗng.

Cô ta dùng hàm răng trắng nõn cắn môi dưới, ấp úng nói: "Chị dâu, em nghĩ không ra."

Mộ Du Trầm vừa ra khỏi nhà liền nhìn thấy Du Uyển Ngưng kéo Thư Minh Yên gọi chị dâu.

Anh hắng giọng một cái, Du Uyển Ngưng vội vàng buông ra, vẻ mặt câu nệ nhìn sang.

Mộ Du Trầm tiến lên một bước, vẻ mặt bình tĩnh: "Đang làm gì vậy?"

Du Uyển Ngưng cười chột dạ: "Không có gì nha, em đang nói chuyện với chị dâu."

Lúc này giọng của Tô Anh Lam từ trong nhà truyền đến, gọi Du Uyển Ngưng vào.

Du Uyển Ngưng như được đại xá chào Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên, lao vào nhà.

Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên bị bỏ lại trong sân.

Người đàn ông tiến lên một bước, cánh tay dài tự nhiên ôm lấy eo cô, dán người đến trước mặt: "Con bé cầu xin em cái gì?"

Thư Minh Yên nhướng mày: "Sao anh biết cô ấy đang cầu xin em?"

Mộ Du Trầm: "Lúc cầu xin giúp đỡ nó liền có dáng vẻ như vậy."

Thư Minh Ngôn kiễng chân ghé vào tai anh, kể về cuộc điện thoại vừa rồi giữa Du Uyển Ngưng và tên tra nam kia.

Mộ Du Trầm cau mày sau khi nghe xong, nhận xét một từ: "Ngốc."

Thư Minh Yên gật đầu đồng ý: "Cũng may hiện tại cô ấy chỉ muốn trút giận, không muốn làm kẻ bám đuôi muốn ở bên người đàn ông kia.

Cũng không tính là hết thuốc chữa."

"Cho nên, nó vừa rồi cầu xin em giúp nó trút giận sao?" Mộ Du Trầm suy nghĩ một chút, "Anh sẽ xử lý."

"Không cần." Hai tay Thư Minh Yên đặt lên vai anh, nhướng mi nhìn anh, "Du Uyển Ngưng hiếm khi cầu xin em một lần, lần này nhất định phải để cô ấy tâm phục khẩu phục với em, từ đây thấy em đều sẽ cung kính, như vậy mới có cảm giác thành tựu, để hàn gắn mối quan hệ cũng tốt, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, em cũng không muốn mỗi ngày cô c.h.ế.t tôi sống với cô ấy, cứ như kẻ thù."

Đây thực sự là cơ hội để cả hai cải thiện mối quan hệ, theo sự hiểu biết của Mộ Du Trầm về Du Uyển Ngưng, nếu Thư Minh Yên giúp con bé làm việc mà con bé không thể làm, rất có thể trong lòng con bé sẽ sùng bái cô, từ nay về sau biết cư xử, thậm chí còn chủ động thể hiện sự ưu ái.

Mộ Du Trầm câu môi: "Vậy em nghĩ ra biện pháp gì tốt rồi? Nói anh nghe xem."

Thư Minh Yên vô tội chớp chớp mắt: "Em có nghĩ ra biện pháp tốt hay không, còn phải xem em họ của anh có thành khẩn cầu xin em hay không."

Nghĩ tới cái gì, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, "Có thể đầu óc cô ấy đột nhiên nhanh nhạy không, đổi sang cầu xin anh giúp?"

Mộ Du Trầm chưa kịp trả lời, Thư Minh Yên đã vỗ vai anh: "Nếu thật sự như vậy, anh cứ nói địa vị trong nhà của anh thấp, bảo cô ấy đến cầu xin em!"

Mộ Du Trầm: "...".

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.