Dịch: Tiêu Thiên Thanh
–
Ấy vậy mà cô lại gặp được chuyện tốt này.
Tần Trọng không nói gì, chân của cô cũng bị anh trói, sau đó miệng cũng bị bịt lại.Cha, mẹ, tổ tiên, Lâm Tô có tội, con có lỗi với mọi người, không chỉ để gia nghiệp rơi vào tay người ngoài, mà ngay cả huyết thống cuối cùng của nhà họ Lâm cũng chấm dứt trong tay con.“Tô Tô, đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm. Em nên mang theo bên mình.”Soát lỗi: Một mí
“Tiểu Nam, việc tôi để cô vào là trái với quy định, cô nhìn chút rồi mau chóng rời đi đi, nếu không tôi sẽ bị đuổi việc mất.”
Lương Triệu cảm thấy mắt mình có vấn đề, nhất định là vậy rồi.“Đi rồi? Đi đâu rồi?”Beta: Maria, KimH
“Sau đó thì sao, sao giờ anh ấy lại…” Lâm Tô cảm thấy lồng ngực mình đau đớn khó chịu, cô phun ra một ngụm máu nhưng vội lấy tay che lại.
Quả nhiên, chiếc trâm cài bằng vàng ngọc này không chỉ khiến người ta trẻ mãi không già mà đeo lâu còn có thể chết rồi sống lại.
Ấy vậy mà cô lại gặp được chuyện tốt này.Bác Trương thấy vậy vô cùng hoảng sợ: “Người đâu, còn không mau tới đây.”“Anh, anh ấy làm sao vậy…” Trái tim Lâm Tô đau nhói, che miệng không kìm được nước mắt.–
“Nói thì nói như vậy nhưng công việc cũng rất quan trọng.” Anh ta gãi đầu: “Bây giờ đồ bị đào lên, chắc chắn sẽ phải mang đến viện bảo tàng, sau đó sẽ không đến phiên chúng ta bảo vệ nữa, cô nói xem có phải không…”
Khi Lâm Tô tỉnh lại từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-muon-giao-nop-em-cho-quoc-gia-a/266892/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.