Cảm xúc dày vò ấy lại đến, đã nhìu ngày trôi qua, tôi những tưởng nó sẽ tan biến đi như những dự định sáng tính, chiều tan của mình. Thú thật là tôi không thể tập trung vào bất cứ công việc gì, hễ rỗi ra là tôi lại nghĩ về nó, bẵng đi một thoáng là nó lại lại quay về, cù nhầy, dây dưa mãi ko dứt.
Vậy rồi để giờ đây, tôi phải ngồi đây để giải tỏa cho bằng hết, giải quyết tất cả cho bằng xong, nếu ko, tôi sẽ không thế nào sống yên sống ổn được.
Hai hôm nay tôi có đọc một chút về huyền thuật, về bói toán tâm linh và năng lượng các kiểu. Đọc vui thôi, cũng chẳng để làm gì. Tuy nhiên, có một yếu tố làm tôi chú ý, tôi ko biết giải thích như thế nào, nhưng, nếu liên tưởng với lúc này thì tôi nghĩ nó không khác nhau mấy. Nôm na là mọi sự vật, sự việc, đều có những thời điểm của nó, ko thể tránh né, ko thể bỏ chạy. Càng trốn chạy, nó càng theo đuổi, ráo riết, không ngừng, chừng nào những ham muốn vẫn còn, thì mọi việc phải được diễn ra như nó phải là. Nghe thì có vẻ mông lung, nhưng thực tế dễ hiểu hơn nhiều, trường hợp của tôi là 1 ví dụ. Tôi rõ ràng ko cần ngồi đây type những dòng vô nghĩa này, nhưng, ngay thời khắc này, mọi yếu tố nội hàm lẫn ngoại biên đều cùng lúc thúc đẩy, nó muốn tôi phải ngồi vào bàn, và, viết. Thực ra, thứ tôi muốn viết thì lại khác hoàn toàn, tôi đúng là phải viết về một thứ xa lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-muon-em-song-sao/84984/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.