Tay Nhiếp Tu lướt tới trước cằm cô, giải cứu cái ống hút trong miệng cô ra, nhẹ giọng nói: "Em không phản đối, anh coi như là em đáp ứng rồi."
Sau này có một ngày, Đồng Tịch nhớ lại chuyện đó đã mắng Nhiếp Tu. Thật quá đáng, chẳng tỏ tình gì cả, cũng chẳng bảo là anh thích em. Sao em lại hồ đồ ở cùng một chỗ với anh cơ chứ.
Nhiếp Tu rất nghiêm cẩn trả lời: "Anh nói ở trong lòng."
Đồng Tịch bảo: "Em không nghe thấy."
Nhiếp Tu nhìn cô, mỉm cười: "Không nghe thấy sao em lại đáp ứng rồi?"
Đồ ăn Hy Hồ nổi tiếng ngon miệng, nhưng đêm đó Đồng Tịch chẳng thưởng thức ra mùi vị gì cả, cái gì bỏ vào miệng cũng thấy ngọt. Toàn bộ quá trình đều cảm thấy tim đập rất nhanh, đầu óc thiếu dưỡng khí, mơ mơ màng màng, huyết sắc trên mặt lại vô cùng đầy đủ.
Nhiếp Tu nhìn mặt cô đỏ bừng, thật sự không nhịn được lòng ham muốn hôn môi cô. Nhưng không dám quá nhanh, tốc độ theo đuổi được Đồng Tịch đã nhanh vượt quá tưởng tượng rồi.
Toàn bộ quá trình, tim anh cũng đập rất nhanh, trong lòng ngọt ngào như mật ngọt, chỉ là phong cách lãnh đạm thường ngày che giấu được nội tâm anh khá tốt mà thôi.
Thanh toán xong hai người cùng nhau rời khỏi đó.
Nhiếp Tu đi phía trước, tới trước bậc thềm bỗng dừng lại nói: "Đưa anh tay phải của em."
Đồng Tịch rất ngoan ngoãn làm theo, anh mắt mềm mại dễ thương còn tỏ ra tò mò, không biết anh muốn làm gì.
Nhiếp Tu nâng tay cô lên, nhìn ngón trỏ của cô rồi nói: "Vị trí giống anh." Sau đó rất tự nhiên lật tay lại rồi nắm chặt.
Cứ như vậy mà dắt tay.
Đồng Tịch mơ màng bị anh dắt ra khỏi khách sạn tới bãi đỗ xe. Không biết trở về thế nào, ngồi trong xe mà như đằng vân giá vũ. Đột nhiên có bạn trai, còn dắt tay nữa.
Tới cửa tiểu khu nhà Đồng Hâm, cuối cùng Đồng Tịch cũng như bừng tỉnh khỏi mộng, gấp gáp nói: "Đến rồi, mau thả em xuống đây, nhỡ anh họ nhìn thấy."
Nhiếp Tu giữ lại cổ tay cô, ngữ khí hơi bất mãn: "Anh không gặp được người hả?"
"Không phải, chú mà biết sẽ mắng em." Ngữ khí của Đồng Tịch tràn ngập lo lắng như học sinh tiểu học. Nhiếp Tu không nhịn được cười, sờ đầu cô nói: "Bé ngoan."
Đồng Tịch đỏ mặt hất tay anh ra: "Anh mới bé ngoan ý."
Nhiếp Tu cởi đai an toàn cho cô, nói: "Anh đưa em vào."
Đồng Tịch vội cản lại: "Không được, không cho anh xuống xe."
Nhiếp Tu nhìn cô chằm chằm, cầm tay cô, cúi người xuống.
Đồng Tịch né tránh theo bản năng: "Làm gì đó?"
Yết hầu Nhiếp Tu chuyển động, không trả lời, ánh mắt rơi xuống môi cô.
Đồng Tịch bị anh nắm tay mà cứ như bị mất đi năng lực hành động, trơ mắt nhìn anh tới gần, tim đập như sấm.
Nhiếp Tu đứng cách cô nửa thước nhưng không hành động tiếp nữa, ánh mắt cực nóng.
Trong không gian yên tĩnh, Đồng Tịch nghe thấy tiếng hít thở rất sâu của anh. Sau đó anh thả tay cô ra ra, nhẹ giọng nói: "Em về đi."
Đồng Tịch như trút được gánh nặng, mau chóng đẩy cửa xuống xe, cả đường cứ như bước trên mây, khuôn mặt nóng bừng. Cô có thể khẳng định vừa nãy anh muốn hôn mình, nhưng không biết tại sao lại bỗng thay đổi ý nghĩ, nhất định bởi quá nhanh nên mới phải liều mạng nín nhịn.
Trở về trong nhà, Đồng Xuân Hiểu đang tắm, Đồng Hâm đang chơi trò chơi trong phong khách, thuận miệng hỏi Đồng Tịch sao trở về muộn thế.
Đồng Tịch nói: "Em ăn cơm với bạn, đã gọi điện bảo chị rồi."
Đồng Hâm mau chóng dặn dò: "Đừng ra ngoài với bạn học không quen thân đó, phải chú ý an toàn, nhất là cô gái như em đó."
Kiểu nói này y hệt chú. Đồng Tịch ngoan ngoãn gật đầu, vào phòng rồi lại nhô nửa người ra, cười hì hì nói: "Anh, anh đúng là cẩm lý đó."
Đồng Hâm không hiểu ra sao, có ý gì?
Đồng Hâm cười hì hì không đáp. Đêm nay, cô mất ngủ tới rạng sáng hai giờ. Vừa mở mắt, thấy di động có tin nhắn của Nhiếp Tu: "Buổi sáng anh tới đón. Đón em lên lớp."
Cô ghé vào đầu gối trả lời: "Không cần phiền anh, em ngồi xe bus là được."
"Đưa đón bạn gái không gọi là phiền toái."
Đồng Tịch nhìn chằm chằm chữ bạn gái, say mê nửa ngày mới ngọt ngào than van: "Xong rồi, về sau mình là người có người nhà rồi, mất tự do rồi."
Hôm sau là ngày đăng ký kết hôn của Đồng Xuân Hiểu và Tưởng Văn Tuấn. Trên mạng nói, hôm nay là ngày hoàng đạo, ngày tốt cho việc kết hôn. Đồng Xuân Hiểu đoán hôm nay Tưởng Văn Tuấn sẽ có màn cầu hôn nên trước khi ra cửa đã trang điểm rất tỉ mỉ.
Tưởng Văn Tuấn xin nghỉ một ngày để tới cục dân chính với Đồng Xuân Hiểu. Ngày đúng là ngày tốt, nhưng người đi đăng ký cũng đặc biệt nhiều, hai người đi có chút muộn, xếp hàng tới trưa mới làm xong thủ tục.
Ra khỏi cửa cục dân chính, Tưởng Văn Tuấn cầm tay Đồng Xuân Hiểu nói: "Chúng ta đi ăn mừng một chút."
Việc lớn như kết hôn đương nhiên phải chúc mừng, Đồng Xuân Hiểu cho rằng sẽ là một khách sạn xa hoa ở thành phố T hoặc là phòng ăn Tây. Kết quả, Tưởng Văn Tuấn mang cô tới một quán Tứ Xuyên mà bình thường anh ta hay tới ăn cơm với đồng sự cùng đơn vị.
"Mùi vị đồ ăn nơi này chính tông, hơn nữa giá cũng phù hợp." Tưởng Văn Tuấn choàng vai Đồng Xuân Hiểu, không hề để ý thấy vẻ thất vọng không vui của cô.
Ngày ăn mừng tân hôn thật sự khác xa một vạn tám ngàn dặm so với tưởng tượng của cô, một bó hoa hồng và một chiếc nhẫn cưới là đủ rồi, nhưng Tưởng Văn Tuấn giản dị tới mức ngay cả điều đó cũng không có.
Xuất phát từ hàm dưỡng, cô không nói gì thêm, chỉ yên lặng an ủi bản thân. Mình muốn tìm một người ổn trọng sống qua ngày, nhìn từ khía cạnh khác thì không đủ lãng mạn cũng là một ưu điểm, không có phụ nữ thích cũng đại biểu tỷ lệ ngoại tình sẽ thấp đi.
Ăn cơm xong, hai người ra khỏi quán, Tưởng Văn Tuấn đề nghị đi xem phim. Ngày kết hôn cũng chẳng khác gì ngày hẹn hò bình thường, ăn cơm, xem phim. Sau khi xem xong hai bộ phim đã tới chạng vạng. Đầy trời ráng màu vô cùng đẹp đẽ nhưng Đồng Xuân Hiểu lại ma xui quỷ khiến nhớ tới câu thơ "Nắng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn."
Hai người ăn cơm chiều xong đã tới lúc đèn hoa lên.
Tưởng Văn Tuấn còn chưa mua phòng ở thành phố T, tạm thời thuê trọ cùng đồng nghiệp. Mà phòng của Đồng Xuân Hiểu lại cho người khác thuê chưa tới hạn. Tưởng Văn Tuấn đề nghị vào khách sạn, Đồng Xuân Hiểu nghĩ đã đăng ký là vợ chồng hợp pháp rồi nên cũng đồng ý.
Theo một khía cạnh nào đó, đây cũng là đêm tân hôn của hai người. Đồng Xuân Hiểu không thể nghĩ tới, Tưởng Văn Tuấn nói khách sạn lại là một khách sạn tùy tiện gặp được trên đường.
Đồng Xuân Hiểu biết Tưởng Văn Tuấn một mình lẻ loi ở thành phố T phấn đấu muốn tiết kiệm tiền mua nhà, tiết kiệm là lựa chọn tất yếu. Nhưng dù bình thường tiết kiệm thế nào đi chăng nữa nhưng đêm đăng ký kết hôn đầu tiên mà lại tùy ý như thế khiến cô thập phần không vui.
Cô không nhịn được nói: "Chúng ta tới một khách sạn năm sao đi."
"Năm sao? Bao nhiêu tiền một đêm?"
Đồng Xuân Hiểu nói một con số đại khái. Tưởng Văn Tuấn lộ ra biểu cảm kinh ngạc: "Rất xa xỉ, không cần thiết đâu mà. Chúng ta chỉ ở một đêm thôi, ngày mai anh còn đi làm, tám giờ sáng đã trả phòng rồi."
Đồng Xuân Hiểu đã nhẫn nhịn cả đêm rồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa nói: "Để em trả tiền là được."
Tưởng Văn Tuấn bị khích đến thế rồi thì chỉ còn nước đi tìm khách sạn năm sao, xuất phát từ lòng tôn nghiêm của đàn ông, anh ta kiên trì tự mình trả tiền. Nhưng khi quẹt thẻ, trên mặt tỏ ra vẻ đau lòng và không vui rất rõ ràng.
Bởi vì chuyện này mà hai người đều có vướng mắc trong lòng, đêm tân hôn cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Sáng sớm hôm sau, hai người trả phòng, Tưởng Văn Tuấn đi làm, Đồng Xuân Hiểu gọi xe trở lại chỗ Đồng Hâm, còn thuận tiện mua bữa sáng cho Đồng Hâm. Đồng Hâm còn đang ngủ chưa dậy, anh ta vẫn đang trong thời gian nghỉ kết hôn.
Trên bàn cơm buổi sáng, Đồng Xuân Hiểu chẳng cảm thấy muốn ăn, chỉ im lặng nhìn Đồng Tịch ăn cơm, trên mặt không có vẻ vui mừng của cô dâu mới cưới, bình tĩnh quá mức.
Đồng Tịch rất mẫn cảm nhận ra tâm tình chị không tốt, hỏi chị có phải đã cãi nhau với Tưởng Văn Tuấn không.
Đồng Xuân Hiểu tất nhiên là không thừa nhận, chỉ cười bảo không phải.
Trên thực tế, đây là mâu thuẫn lớn đầu tiên của cô và Tưởng Văn Tuấn. Thời gian hai người yêu đương ở Hy Trấn không ngắn, nhưng vì vị trí địa lý có hạn nên cơ hồ không trải qua việc ăn cơm dạo phố mua sắm, chỉ đơn giản là đi tản bộ nói chuyện. Ngày lễ ngày tết, Tưởng Văn Tuấn tặng cô một chút quà nhỏ, Đồng Xuân Hiểu không thiếu và cũng không coi trọng tiền bạc, chỉ thấy có lòng là được. Lễ vật mà Tưởng Văn Tuấn tặng lại rất khéo phù hợp tâm ý của cô, không quá đáng giá nhưng rất có lòng.
Quay đầu nhìn lại, hai năm yêu đương này có chút "không ăn khói lửa nhân gian", cơ hồ không liên lụy đến tiền bạc, khiến cho Đồng Xuân Hiểu không chú ý tới quan niệm tiền tài bất đồng của hai người.
Quán cay Tứ Xuyên và khách sạn sập xệ ngày tân hôn đầu tiên mới khiến cô đột ngột nhận ra vấn đề này. Cô sợ nói ra rồi thì người khác nói cô già mồm cãi láo hoặc là mắng cô hư vinh. Cô cũng chỉ muốn có một hồi ức đẹp để nhớ lại khi thức dậy ngày hôm sau mà thôi.
Viết nhiều chuyện tình yêu lãng mạn duy mĩ như vậy nhưng đến phiên bản thân lại thế này. Trong lòng cô có cảm giác thương cảm không thể nói rõ, cũng không có người chia sẻ cùng.
Thấy em gái Đồng Tịch đang trong tuổi hoa rực rỡ, cô không nhịn được cảm khái: "Thất Thất, trước kia chị lo em yêu sớm nhưng hiện tại, chị hi vọng em có thể có một tình yêu thời niên thiếu với người trong lòng chân chính của em."
Đồng Tịch sửng sốt, rất mẫn cảm hỏi: "Chị không thích anh rể sao?"
Đồng Xuân Hiểu xoa xoa huyệt thái dương nói: "Thích... Mọi phương diện của anh ấy đều thích hợp với chị. Nhưng, phải nói thế nào nhỉ. Khi chị nhìn anh ấy, vĩnh viễn không có cảm giác tâm động trong khoảng khắc đó, khi nhìn thấy đàn anh khóa trên phát biểu lúc chị mười sáu tuổi. Tình yêu thời niên thiếu càng say đắm, càng đơn giản, cũng càng thuần túy hơn. Tỷ như khi chị biết đàn anh có bạn gái nhưng vẫn chẳng có chút oán hận nào, chỉ đứng từ xa nhìn anh ấy hạnh phúc là đủ rồi."
Đồng Tịch không có so sánh nên nghe cái hiểu cái không.
Nhưng Đồng Xuân Hiểu đã từng trải qua nên càng tiếc nuối: "Chị không nói là, tình yêu của người trưởng thành không hạnh phúc. Nhưng lúc đó sẽ có rất nhiều lo lắng, rất nhiều so đo. Chị cũng thích Tưởng Văn Tuấn nhưng sẽ không thích anh ta một cách thuần túy như năm mười sáu tuổi, anh ta cũng vậy. Anh ta cũng sẽ không yêu chị hết lòng, anh ta sẽ yêu mình trước tiên, sẽ có phần giữ lại trong tình cảm với chị."
Đồng Tịch có chút nhụt chí: "Nếu không thể toàn tâm toàn ý, vậy yêu đương còn có ý nghĩa gì."
"Đây là một cách tự bảo vệ bản thân." Đồng Xuân Hiểu cười khổ: "Em còn nhỏ Thất Thất, chờ đến khi em bằng tuổi bọn chị cũng sẽ trở nên thực tế, yêu bản thân mình trước."
Đồng Tịch bĩu môi: "Nói như vậy, đến một độ tuổi nhất định sẽ không tìm được tình yêu hoàn mỹ sao?
"Đương nhiên không phải, nhưng mà không phải ai cũng may mắn gặp được tình yêu như vậy. Phần lớn là tình yêu mang theo khuyết điểm, trải qua gió táp mưa sa, giúp nhau trong hoạn nạn, theo thời gian chậm rãi biến thành tình thân không thể phá vỡ, cuối cùng tình yêu là dáng vẻ tang thương già nua, sẽ cảm động trước rất nhiều tình cảm tuổi trẻ."
Đồng Tịch sầu lo nhìn chị mình: "Chị, luận điệu này của chị có chút bi quan đó."
Đồng Xuân Hiểu mỉm cười: "Được rồi, nói em cũng không hiểu đâu, mau lên lớp đi."
Đồng Tịch đeo túi sách rời nhà, Đồng Xuân Hiểu dọn dẹp bàn ăn xong thì mở máy tính ra làm việc.
Gõ được mấy dòng chữ, cô lại mỉm cười tự giễu, tình yêu hoàn mỹ chỉ có thể viết ra cho bản thân xem.
Muốn tìm bạn lữ hoàn toàn hợp nhất về linh hồn, giống như tình cảm không oán không hối hận của bố mẹ, dùng hết tất cả những gì họ có mà yêu mình. Đây là một giấc mộng đẹp không thực tế. Mà cô cũng đã qua cái tuổi mơ mộng rồi.
Đồng Tịch bị lây nhiễm bởi cảm xúc của Đồng Xuân Hiểu, sau khi lên xe thì liên tục đăm chiêu. Nhiếp Tu thấy thế thì hỏi: "Sao thế? Ngủ không ngon à?"
Đồng Tịch lắc đầu: "Không phải, vừa rồi nói chuyện với chị một lát, trong lòng rất cảm khái."
Nhiếp Tu thuận miệng hỏi tâm sự chuyện gì. Đồng Tịch không tiện kể cụ thể, chỉ bảo: "Chị em bảo em hãy yêu đương nhân lúc tuổi trẻ. Nhưng không cần quá yêu một người, như vậy mới bảo hộ tốt cho bản thân."
Nhiếp Tu đột ngột dừng xe lại ở ven đường, rất nghiêm cẩn nói: "Như vậy không tốt."
Đồng Tịch mỉm cười: "Thế à, em biết rồi."
Nhiếp Tu bắt đầu nghiêm túc giáo dục Đồng Tịch, dù làm gì thì thái độ cũng phải nghiêm túc, việc mình thích càng phải nỗ lực 100%, tuyệt đối không thể ứng phó tùy tiện được.
Đồng Tịch không nghĩ tới anh lại tích cực như vậy, rất buồn cười nhưng lại lo đến muộn, chỉ phải che lỗ tai, uyển chuyển nói: "Thầy Nhiếp, lỗ tai em đau."
Nhiếp Tu cầm tay cô, thổi một hơi vào lỗ tai cô, hỏi: "Còn đau không?"
Lỗ tai bỗng trở nên vừa mềm vừa tê dại, Đồng Tịch cắn môi không nói chuyện, mặt đỏ từ gò má tới tận mang tai.
Đồng Tịch và chị không giấu giếm nhau cái gì, hẹn hò với Nhiếp Tu được hai ngày thì đã chủ động báo cáo với chị, cũng cam đoan sẽ không để ảnh hưởng đến học tập.
Đồng Xuân Hiểu có tư tưởng khai sáng hơn chú mình rất nhiều, rất tự nhiên chấp nhận chuyện này. Nam sinh ưu tú như Nhiếp Tu, vạn dặm mới tìm được một. Ở cùng cậu ta, Đồng Tịch còn có thể tăng lên thành tích học tập, vì thế cũng vui vẻ đồng ý, chỉ dặn Đồng Tịch ăn cơm chiều xong thì về sớm, không thể quá chín giờ.
Nhiếp Tu luôn luôn đúng giờ đưa cô trở về nhà. Chớp mắt đã mười ngày, ngày nghỉ của anh đã gần hết, đêm cuối hẹn hò có chút lưu luyến, đã chín giờ mười phút rồi mà vẫn còn cầm tay Đồng Tịch không buông.
Đồng Tịch vừa nhìn đồng hồ vừa nói chuyện với anh, mắt thấy đã sắp chín giờ rưỡi, bảo: "Em phải lên nhà rồi."
Nhiếp Tu bình thường chỉ đưa cô tới cửa tiểu khu, Đồng Tịch lo lắng bị Đồng Hâm bắt gặp rồi nói cho chú. Đêm nay, Nhiếp Tu cố ý muốn đưa cô lên lầu, liên tục đưa cô vào tận trong thang máy. Khi cô bước khỏi thang máy định vào nhà thì tay bị anh giữ chặt.
"Sao thế?"
Nhiếp Tu không trả lời, kéo cô vào lòng rồi ôm chặt. Mười ngày hẹn hò, Nhiếp Tu đều rất quân tử, chỉ dắt tay, hoặc sờ đầu, cả gò má cô cũng chưa từng chạm đến. Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, Đồng Tịch tựa vào ngực anh, đang cân nhắc chênh lệch chiều cao của mình với anh có phải trông rất dễ thương rất lý tưởng hay không. Đột nhiên môi nóng lên, cảm giác được hơi thở nóng hổi và sự đụng chạm dịu dàng.
Đồng Tịch chợt ngây người, sau vài giây mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô ngượng ngùng muốn né tránh nhưng Nhiếp Tu không cho cô cơ hội đó. Tay anh áp vào sau gáy cô, dùng sức lực không cho phép cô từ chối giam cô trong lòng mình, đầu lưỡi đẩy môi cô ra, quấn quýt đầu lưỡi đáng yêu đang kinh hoảng của cô. Quả nhiên là ngọt, ngon lành hơn bất cứ loại kẹo nào mà anh từng nếm thử.
Đồng Tịch cảm thấy mình như sắp ngất đi, sau khi môi Nhiếp Tu rời khỏi, cô dựa ra sau, lưng dán vào tường, chẳng dám động đậy chút nào, hai chân vừa mềm vừa run.
Nhiếp Tu buồn cười: "Em muốn làm thằn lằn hả?"
"Anh mới là thằn lằn ấy."
Anh cười khiến cô đỏ mặt nóng tai, không kìm lòng được xoay người sang chỗ khác. Cái cằm nho nhỏ mới chỉ xoay ba mươi độ đã bị kéo lại. Nhiếp Tu khẽ xoa cằm cô, khiến môi cô khẽ mở, chiếc lưỡi phấn nộn phảng phất như đang im lặng mời mọc, dụ hoặc. Anh không chút do dự thấp đầu xuống, lần nữa phủ môi mình lên môi cô.
Quả nhiên là người có năng lực tự học siêu mạnh, lần thứ hai đã bắt đầu cho Đồng Tịch cảm giác không giống trước.
Hai người đã mất đi khái niệm về thời gian, chỉ cảm thấy đèn bật rồi tắt, tắt rồi bật, tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng có một hàng xóm đi ra mới cắt ngang màn hôn nhau say đắm này.
Nhìn hàng xóm vào thang máy, Đồng Tịch lúng túng đỏ bừng mặt, môi hơi động đậy đã cảm thấy nóng bừng có chút đau.
Nhiếp Tu dùng ngón tay khẽ vuốt vài cái, tiếc nuối nói: "Ngày mai anh phải quay lại trường rồi."
Chả trách... hóa ra là phúc lợi sắp chia tay.
"Ngày nghỉ của mấy anh ngắn như vậy à?"
Nhiếp Tu ừ một tiếng, nửa ngày không nói gì, xoa nắn vành tai của cô, thở dài: "Hi vọng thời gian trôi nhanh một chút. Em mau thi tới thành phố B."
Đồng Tịch cũng không muốn yêu xa, trong lòng đã quyết định buông tha cho đại học T, muốn thi đại học truyền thông ở thành phố B. Nhưng mà, cuối cùng cô vẫn đổi ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]