Ở Vỏ Sò Xám thành phố L, hội trưởng đại nhân rõ ràng không có Bánh Bao không hạnh phúc, ít nhất cũng không có ai ở đó chăm sóc anh. Tây Môn đẩy cửa đi vào thấy người nằm ngửa trên sô pha, hội trưởng đại nhân cứ thế mà ngủ, không mặc áo khoác, một mình ở lại không có thói quen bật điều hòa, trời tháng mười hai rét tận xương tủy, Tây Môn cũng có phần lo lắng cho lão đại nhà mình.
Anh đi bật điều hòa, chọn độ ấm phù hợp, xong thì hội trưởng đại nhân tỉnh dậy: “Chưa đi à?”
Tây Môn khó có được một lần đứng đắn: “Lão đại, hay anh thuê người làm theo giờ đi? Thuê dì vệ sinh ở đây nấu cơm cho anh luôn?”
Hội trưởng đại nhân cảm thấy vô nghĩa: “Anh có một mình, thuê làm gì”
Tây Môn thở dài. Anh hiểu người đàn ông này, tính vừa thối lại vừa cứng, có chuyện gì cũng không nói ra mà giữ trong lòng, giống hầu hết những người đàn ông khác ở chỗ không thể tự lo liệu cho bản thân. Trước kia còn đỡ, ít nhất trước kia không kiêng ăn, mua gì ăn nấy, không phải như giờ lúc nào vẻ mặt cũng lờ đờ nhạt nhẽo.
“Hay là thế này, Vỏ Sò Xám bên này cũng có hơn bốn mươi nhân viên, ăn cơm cũng là vấn đề. Hay thu xếp lo liệu luôn chuyện bữa ăn cho mọi người đi?”. Tây Môn rút điếu thuốc đưa qua, hội trưởng đại nhân cầm lấy thắp lửa: “Mày xem rồi làm đi”
Anh đã quen ngồi trước máy tính; chiến sĩ hoang hỏa trong trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mo-duong-em-yem-tro-tha-day-dai-cau-dai-than/2320324/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.