Lúc Bánh Bảo thức dậy là chín giờ rưỡi sáng, sau đó nghĩ đến dù sao cũng không có việc gìlàm, kì kèo ở trong chăn hết một tiếng, rời giường thì đã mười giờ rưỡi. Lúc rửa mặt có người gõ cửa, cô trực tiếp cho rằng là Thánh Kỵ Sĩ, độhưng phấn :1000%
Lúc mở cửa phát hiện là Vương Bân… Độ hưng phấn: -1000%
“Làm gì thấy tôi là làm vẻ mặt này vậy?” Lái motor vô cùng bất mãn, nói thầm rồi đặt mấy chiếc túi lên bàn, sau đó quay đầu lại nhiều chuyện: “Ôi,mới vừa rồi có phải cô rằng tôi là anh Hán hay không?”
Ngay cả thắt lưng Bánh Bao cũng đã đỏ cả lên, lập tức hận không thể lấy giày nện vào gương mặt kia: “Cút!”
Thế nhưng anh ta vẫn bỡn cợt: “Anh Hán đã về thành phố L rồi, bảo tôi thường xuyên ghé thăm cô.”
Bánh Bao không hài lòng: “Ai cần anh thăm chứ!”
Lái motor cười bỉ ổi: “Tôi biết cô chỉ cần một mình anh Hán thăm thôi.”Bánh Bao đã vút cao lửa giận, nhưng anh ta cười bỉ ổi hơn, “Nhưng mà làm sao anh Hán lại thích cái kiểu bé con thiếu điện thiếu nước như côchứ!”
Trong lúc bất chợt, lửa giận của Bánh Bao đã biến mất: “Anh ăn cơm chưa? Tôi đi mua thức ăn.”
“Hả?” Lái motor không phản ứng kịp với sự chuyển biến như vậy, lúc phục hồilại tinh thần mới nhận ra mình đã đâm vào vết thương của cô nhóc: “Ặc,cô đừng để trong lòng, tuy rằng đây là sự thật…”
Lời còn chưa dứt, anh ta đã muốn tát mình một cái, Vương Bân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mo-duong-em-yem-tro-tha-day-dai-cau-dai-than/2320294/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.