Sau một tiếng rầm đóng chặt cửa, Giang Tịnh Ân càng hoảng, nhưng cô chẳng thể kịp nói gì, Trần Vu Hạo túm lấy thân thể cô vắt lên vai như thể anh đang vác một bao gạo đi vào phòng ngủ.
Ném cô lên giường, cô thì cũng khá tròn người, so với mấy nữ chính xinh đẹp trong phim truyền hình thì cô có xinh đẹp như thế, nhưng mập hơn một chút, nói dễ nghe hơn là có chút da thịt hơn.
Thế mà anh vác cô lên một cách nhẹ tênh, ném cô xuống giường cũng thật dễ dàng.
Đã ném cô lên giường, chuyện gì sắp đến thì Tịnh Ân cũng không thể hiểu được, bởi vì trong tư tưởng của Tịnh Ân. Vu Hạo sẽ không bao giờ vượt qua giới hạn khi mà cô chưa đồng ý, nói gì đến tình huống cô phản đối quyết liệt như lúc này, cô đinh ninh trong bụng rằng anh sẽ không làm gì quá giới hạn.
Anh chỉ là đang doạ cô một chút thôi, chỉ là đang tức giận cho nên... Doạ cô một chút!
Giang Tịnh Ân nghĩ như vậy, chống trả với Vu Hạo kịch liệt, nhưng sức lực của cô so với Vu Hạo ví như hạt cát trên sa mạc, vùng vẫy chỉ tổ phí công tốn sức.
Anh nắm níu chiếc váy của Tịnh Ân khiến chúng rách ra thành từng mảnh nhỏ, vải vóc rách rưới rải rác trên giường. Anh cởi sạch vải vóc trên người Tịnh Ân, lúc da thịt phơi ra ngoài không khí lạnh ngắt, không còn chút lớp phòng vệ nào, ngồi trì trên người cô là Vu Hạo đang cởi ra thắc lưng. Giang Tịnh Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-may/2602167/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.