Ngoại tình, phản bội, lừa dối.
Là gì cũng được, Giang Tịnh Ân sẽ không nhìn thấy, không nghe, không nói đến.
Dù anh có làm gì đi chăng nữa, Tịnh Ân cũng không một câu ý kiến, bởi vì cô sẽ không ly hôn.
Cô có mắt cũng như mù, có tai cũng như điếc, không nghe không thấy những gì mà anh làm.
Chỉ cần cô im lặng như vậy thì sẽ không có chuyện ly hôn, anh sẽ không thể rời khỏi cô, anh vẫn phải ở bên cạnh cô thôi, giữ chân một người đơn giản là thế, đó là những gì mà Tịnh Ân nghĩ.
Tịnh Ân quên mất rằng, một người đã muốn đi thì không bao giờ có thể giữ họ lại, huống hồ gì anh còn là mây, gió nào có thể buộc được mây.
Gió ghì gió buộc mặc gió, mây bay vẫn là mây bay.
Giang Tịnh Ân vốn muốn im lặng, nhưng cây muốn lặng mà gió thì chẳng ngừng, Trần Vu Hạo ngày càng lấn tới, anh trở nên vô trách nhiệm, không những là vô trách nhiệm với cô, mà với cả Bông Cải.
Anh giống như trở thành một người khác vậy, hoàn toàn không còn là Trần Vu Hạo mà Tịnh Ân yêu nữa.
Anh dần không còn về nhà, mấy hôm anh mới trở về một lần, mà lần nào anh trở về nhà, anh cũng gây chuyện với Giang Tịnh Ân.
Bất kể cô làm cái gì, Trần Vu Hạo cũng có thể khó chịu, anh cáu gắt vô lý với cô, Giang Tịnh Ân vốn cam chịu nhưng những cơn cáu gắt của anh ngày càng đi xa, Giang Tịnh Ân dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-may/2602151/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.