Tư Hạ trên đường trở về từ hôn lễ của Thường Hi, người mà cô yêu thầm suốt tám năm. Trời tối đen như mực, cơn mưa lất phất trên bầu trời. Tư Hạ không thích trời cứ mãi âm u thế này, cô chỉ thích bầu trời có nắng, ánh nắng ấm áp... tựa như nụ cười của Thường Hi.
Tư Hạ nước mắt nước mũi say khướt đi trên đường, đôi chân loạng choạng bước đi không mục đích. Cô không muốn về nhà, rất lạnh lẽo. Cũng không muốn đến công ty, rất áp lực. Cô chỉ muốn gặp Thường Hi.
"Thường Hi..."
Đoàng!
Một tia sấm giáng xuống tại vị trí của Tư Hạ, mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến cô không thể phản ứng.
Thường Hi kết hôn, cô không còn trên thế giới này nữa. Vậy cô mất chị ấy, hay chị ấy mất đi cô?
Tư Hạ tự giễu, câu hỏi này ấu trĩ biết bao.
Nhưng như vậy cũng tốt, Thường Hi sẽ hiểu được cảm giác mất đi cô là như thế nào.
Chết đi cũng tốt.
Sẽ không còn đau khổ nữa.
Sẽ không còn nhớ đến Thường Hi nữa.
Cô cũng sẽ không còn yêu chị ấy...
Trước mắt tối sầm, Tư Hạ mất đi ý thức.
...
Tiếng ve kêu loáng thoáng ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời xuyên qua từng kẽ lá chiếu thẳng vào tắm kính rọi đến cô gái đang nằm trên giường. Chăn gối hỗn độn, đầu tóc bù xù, tướng ngủ không mấy dễ nhìn.
Tư Hạ giật mình tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Cô không biết bản thân đã chết hay đã được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-troi-mua-ha/2895518/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.