Tôi đang mơ... Một giấc mơ rất dài... Mọi thứ tưởng như mới hôm qua. Lúc đó, tôi nằm trong vòng tay của Lạc Hoa, mỉm cười hạnh phúc. Lạc Hoa là người thân duy nhất của tôi, cô ấy đã ở bên tôi từ lúc tôi còn nhỏ, cho đến tận bây giờ, khi tôi đã được 17 tuổi, tôi vẫn xem cô ấy như một người mẹ, một người chị.
Tôi và Lạc Hoa không phải chị em ruột, tôi là đứa trẻ mồ côi bị chính người thân bỏ ở gầm cầu, Lạc Hoa- tên thật là Tống Lạc Hoa đã nói, lúc đó cô ấy đi làm ngang qua thì thấy tôi nên nhặt tôi về nuôi. Gia đình Lạc Hoa rất giàu có, có thể nói vào khoảng thời gian đó, cứ việc nhắc đến Tống gia thì tất cả mọi người đều trầm trồ ngưỡng mộ. Nhà của Lạc Hoa cũng không phải làm gì to tát, không phải trùm dầu mỏ hay có dính dáng Mafia gì. Chỉ đơn giản, nhà của Lạc Hoa kinh doanh nhà hàng ăn uống, nhưng vào những năm khi kinh tế đang gặp khó khăn, chính ông nội Lạc Hoa đã bỏ ra tài sản riêng quyên góp vào quỹ cứu trợ, cũng từ đó, người người đều kính trọng ông nội Lạc Hoa. Có câu “ Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng” nhờ ông nội Lạc Hoa, người Tống gia mỗi khi bước chân ra đường thì đều nhận được nhiều lời khen hoặc nịnh nọt. Mọi thứ tưởng như đơn giản như thế nhưng đến năm lạc Hoa thi đại học, đã xảy ra một biến cố lớn. Năm đó, có một nhà sư đi ngang qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-troi-khong-bang-em/2291/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.