Tôi ngạc nhiên quay lại và chợt thầm than một tiếng, đã lâu rồi tôi không thấy Toma và Shin, hai người này vẫn như trước kia thường bám dính lấy nhau, nhưng việc họ xuất hiện ở đây khá kỳ lạ, tôi nghĩ họ sẽ ở tiệm của Nao mà dừng chân đợi tạnh mưa chứ nhỉ?
Môi tôi kéo lên một nụ cười khó coi cực kỳ.
"Toma, Shin, đã lâu không gặp."
"Xem em kìa!"- Toma mỉm cười, dịu dàng như ngày đó, anh bước nhanh lại phía tôi và loay hoay lấy từ trong túi giấy ra một cái khăn tay thêu hoa mẫu đơn nở rộ, anh dùng khăn tay mà chấm chấm chùi chùi khuôn mặt vì nước mưa mà trắng bệch của tôi, miệng anh càm ràm như một người mẹ già tức giận có đứa con vọc mưa – "Có ai như em không? Mang dù mà còn bị ướt. Em không thể nào làm người ta bớt lo lắng hơn được sao."
Tôi không trả lời anh, vẫn giữ nguyên bộ dáng ngơ ngác. Trên người anh có mùi cỏ thơm ngát làm tôi bỗng nhiên thấy tim mình hẫng một nhịp.
Bên kia, Shin đang giúp Toma che dù lên tiếng hỏi tôi: "Bệnh của em như thế nào rồi?"
"Em ổn." Tôi trả lời "Chỉ có điều chẳng hiểu sao dạo gần đây rất thèm ăn."
"Em đã đi bác sĩ chưa?" Toma lo lắng nói với tôi.
"Chuyện đó..." Cái câu "em không muốn đi" chẳng hiểu sao tôi không dám bật thốt lên, chắc là vì tôi sợ anh lo lắng hoặc có khi tôi đang tự thôi miên mình rằng tôi ổn. Mặc dù cơ thể tôi, tôi biết được, nó đang có sự thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-troi-khong-bang-em/1848430/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.