Xung quanh tối om, không một âm thanh, không một tiếng động. Thật kỳ lạ, tôi đang bị làm sao thế này? Lúc nãy, khi đang ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ với Jin cho qua thời gian thì tôi liền mất đi ý thức. Lúc tôi giật mình tỉnh dậy thì phát hiện ra mình đang ở nơi này rồi.
Xung quanh đúng thật là yên tĩnh, rất yên tĩnh, thật ra từ tận sâu trong đáy lòng, tôi mong đây là giấc mơ kia- nơi tôi có thể gặp họ.
Có một chút nhung nhớ nhen nhóm trong lòng, tim tôi như bị một tảng đá đè nặng không thể thở được, lòm cồm từ mặt đất đứng dậy, cả cơ thể tôi phát ra luồng ánh sáng nhẹ nhàng, soi sáng được một khoảng xung quanh tôi. Lúc này tôi mới phát hiện, nơi đây hoàn toàn chỉ là một màu đen u tối, không hề thấy được chút ánh sáng hoặc hơi người hiện hữu nào.
Chân, không tự chủ được cứ đi về phía trước, tôi cứ đi như thế mà không ngừng nghỉ, cũng không cảm giác mệt mỏi, tôi không biết tôi nên đi đâu, cũng không biết nên làm gì, nhưng dường như có một động lực thôi thúc tôi cứ tiến về phía trước đi, đừng dừng lại.
Đi độ được hơn nửa tiếng thì tôi liền giật mình, đôi mắt tôi mở to, có một cảm giác vui mừng và sung sướng dần dâng lên, hai mắt tôi liền nhòe đi làm tôi không còn có thể thấy được gì, lấy tay lau vội nước mắt, tôi mỉm cười vui vẻ chạy về trước, vì trước mặt tôi, phía cuối con đường chỉ toàn một màu đen ảm đạm, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-troi-khong-bang-em/1848417/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.