(Bắt đầu từ giờ mình sẽ dùng danh xưng em để gọi Akari nhé, như thế trông truyện sẽ nhẹ nhàng dễ thương hơn xíu"
"Có nhiều khi, con người ta thường vô tình mà bỏ qua rất nhiều thứ, tới lúc quay lại thì tất cả chỉ còn là hư vô..."
------
Khi mọi người bước chân vào phòng, chỉ thấy một cô bé yếu ớt nằm trên chiếc giường màu trắng tinh khiết kia, khuôn mặt em bây giờ không có vẻ thiếu sức sống như những ngày trước kia, trước kia, hốc mắt em trũng sâu và làn da nhợt nhạt thiếu máu lợi hại, tay chân em là hàng ngàn vết thương chằng chịt nhau, lúc ấy, tay trái và chân của em bị gãy, phải mất gần 2 năm trời mới có thể hồi phục hoàn toàn, lúc đó ai nhìn em cũng chạnh lòng mà không dám nhìn.
Đã từng, đã từng là như thế, đã từng đáng thương nằm bất lực trên chiếc giường đó, sáu năm, em cố níu lấy sự sống nhờ máy oxi, phải luôn được quan sát 24/24 vì bất cứ khi nào bất trắc sẽ dẫn đến nguy hiểm. Tay chân em bị ràng buộc bởi các loại máy móc khác nhau, nó ghim vào sâu trong da thịt em rồi hiển thị trên màn hình, cứ mỗi khi máy đo nhịp tim chậm đi là mọi người lại nháo nhào lo lắng đến hoảng hết cả lên, tiếng la khóc, máy sốc điện, tất cả đều đã thử qua, thảm cảnh đó tang thương biết bao.
Cứ từng tốp bác sĩ ra vào, mỗi lần như thế, Miwa luôn lập đi lập lại một câu: “Cháu tôi có sao không?”, nhưng đổi lại là những cái lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-troi-khong-bang-em/1848409/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.