Một lần nữa mở mắt ra là khuôn mặt lo lắng tiều tụy của Yui, Yui thấy tôi mở mắt, vui vẻ mà reo lên.
Yui sốt sắng vội hỏi han tôi, cô ấy vươn tay, bàn tay mềm mại như dải lụa khẽ xoa cái trán của tôi, nó ấm áp, thấp thoáng tôi còn có thể nghe được mạch đập đều đặn của cô ấy.Lòng tôi bỗng tĩnh lặng lạ thường…
Đoạn cô ấy đỡ tôi ngồi dậy, với lấy ly nước trên bàn mà mớm từng muỗng cho tôi, nước vào cổ họng, chạy tới đâu thì nơi đó như dần hồi phục sinh khí, làm tôi vui vẻ mà uống mấy hớp liền.
Cửa bị mở toang, một đám lố nhố bước vào, người bỗng chốc rơi vào lòng của ai đó, mùi mặn chát của nước biển làm gay mũi tôi, người đó nói lên, chất giọng khàn khàn mà xen lẫn lo lắng.
“Akari, em không sao chứ?”
“Ta..Takeru, buông em ra, em không sao”
Nhưng Takeru không buông tôi ra, ngược lại, anh càng siết chặt tôi hơn, tựa như muốn tôi nhập lại làm một với anh, anh nói, giọng anh hơi cay cay như đang kiềm nén một điều gì đó rất khó khăn để mở lời, làm tôi cảm động đến điếng người.
“Anh cứ sợ em sẽ xảy ra chuyện gì…”
Nhưng anh chưa nói xong đã bị Loki tách ra khỏi tôi, tôi nhìn Loki, giật mình, khuôn mặt đẹp trai trắng noãn của anh bây giờ đã bị phá hỏng bởi quầng thâm to lớn kia, bọng mắt anh thì sưng tấy, chắc là do anh đã khóc quá nhiều rồi. Khuôn mặt anh tiều tụy và xanh xao còn hơn cả người bị bệnh là tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-troi-khong-bang-em/1848405/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.