"Nỗi đau đó, đau lắm, còn gì đau hơn khi thấy người mình yêu ngã xuống trước mặt mình?"
Chiếc xe màu đen đỗ bên ngoài đã rất lâu, Stubaki sốt ruột liên tục tặc lưỡi, nhíu mày, anh liên tục bực dọc liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay,anh cũng muốn đi đón Akari lắm nhưng con bé không nói rõ là đang ở nơi nào để anh đến đón mà chỉ dặn anh là đỗ xe ở chỗ cũ làm anh rất khó chịu. Có chuyện gì mà phải dấu diếm cơ chứ.
Một lúc sau, cửa kính vang lên tiếng cọc cọc, Stubaki giật mình quay sang, thấy Akari đang mỉm cười cúi đầu nhìn anh vẫy tẫy tay, anh thở phào vội mở khóa cửa kéo cô vào, rồi khi khép cửa lại, Stubaki choàng tay mình qua người Akari khẽ trách móc
“Anh rủ em ra ngoài chơi với anh mà tại sao lại bỏ anh một mình chứ”
Akari hơi ngơ ngác nhìn cánh tay đang choàng qua vai kéo mình vào lòng kia, rồi cố giữ bình tĩnh nhếch nhếch khóe miệng cứng ngắt
“Ngoài ý muốn ngoài ý muốn thôi, em gặp một người bạn cũ nên nói chuyện hơi lâu”
“Thật tình, lần sau đừng như thế nữa nhé”- Stubaki chỉ trách móc cho có thôi, thật ra anh cũng thương đứa em gái này lắm, anh biết cô bé cần có thời gian vì sau khi khỏi bệnh Akari hành xử rất kỳ lạ, anh sợ cô có thể lại bị bệnh về tâm lý nữa nên kiếm cớ dẫn cô ra ngoài cho khuây khỏa, không ngờ lại gặp bạn của cô, cũng tốt thôi vì ít ra như thế Akari có thể thoải mái một chút với bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-troi-khong-bang-em/1848384/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.