Sau cơn mưa trời lại sáng, câu nói này thật không sai chút nào khi mà bầu trời bên ngoài đang dần tỏa ra thứ ánh sáng làm chói mắt người khác. Khí nóng oi ả gần 32 độ C như thiêu đốt không khí bên ngoài và cả bên trong. Dù cho máy lạnh trong xe có bật hết công suất thì tôi vẫn cảm nhận được từng giọt mồ hôi đang rơi trên lưng, cảm giác rin rít rất khó chịu. Nhưng trớ trêu thay, tôi lại là một đứa mắc bệnh say xe cực kỳ nặng, máy lạnh càng mở to, dạ dày tôi lại càng cuồn cuộn dịch vị, sự buồn nôn cứ chực trào làm tôi phải ôm lấy bụng suốt quảng đường. Để kìm nén lại sự khó chịu và cảm giác dạ dày đau nhức vô cùng, tôi liền tìm những việc nào đó làm để quên đi cảm giác buồn nôn. Và thế là tôi lại ngẩn người quan sát mọi thứ xung quanh.
Chiếc xe của chúng tôi sau khi ra khỏi thành phố liền rẽ vào một con đường mòn dài, đây là đường tắt nhanh nhất dẫn ra con lộ chính nhưng thường thì xe ô tô sẽ không được vào nhưng có lẽ ông tài xế đã lách luật. Xe chạy được tầm 15 phút thì đâm thẳng ra con lộ chính, bây giờ chúng tôi đã đứng ở quảng trường Shibuya nổi tiếng. Nơi đây còn được gọi là trung tâm của thành phố nên thường náo nhiệt vô cùng.
Bầu không khí bên ngoài vẫn náo nhiệt, dù cách một lớp kích cách âm thì tôi vẫn có thể dùng thị giác của mình cảm nhận được từng trận âm thanh ồn ào bên ngoài. Sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-troi-khong-bang-em/1848366/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.