Editor: cò lười
Beta: lily58
"Tôi nằm mơ thấy những thứ ấy, nhưng cụ thể chỗ đó là chỗ nào thì tôi không biết." An Diệc Tĩnh nói tất cả những điều mà cô nằm mơ tối hôm qua ra. Dưới bóng cây, ba người hai cái bóng đứng sừng sững ở đó nhìn nhau, rơi vào trầm tư một lúc lâu.
"Em thật không nhớ một chút nào sao?" Lâm Nhiên nhìn về phía Nhĩ Giáp.
Nhĩ Giáp lắc đầu một cái rồi cúi xuống, rõ ràng là mình mất mạng nhưng lại không nhớ rõ mình chết như thế nào, phải từ miệng người khác mới biết được, cũng vì vậy mà giọng nói của cậu bé trở nên nặng nề hơn: "Mỗi một lần suy nghĩ là cả người đau đớn giống như bị xé rách ra, thế nào cũng không nhớ nổi, một chút cũng không nghĩ ra."
"Đừng gấp gáp, Nhĩ Giáp, nhất định sẽ tìm được." An Diệc Tĩnh thấy dáng vẻ của Nhĩ Giáp vào giờ phút này, lộ vẻ xúc động, một người ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết thật là bi ai và đáng thương.
"Đúng vậy, em yên tâm, có lúc nào anh Lâm Nhiên khiến em thất vọng chưa?" Lâm Nhiên nở nụ cười hiếm thấy, nụ cười trấn an này An Diệc Tĩnh nhìn thấy cảm giác có chút khó chịu.
Nhĩ Giáp cố nặn ra nụ cười, nhìn nhìn Lâm Nhiên một chút rồi lại nhìn An Diệc Tĩnh một chút, nói: "Vâng, em tin tưởng, bây giờ còn có cô giáo An trợ giúp, nhất định sẽ nhớ lại."
Ánh mắt An Diệc Tĩnh nhìn về phía Lâm Nhiên, Lâm Nhiên cũng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-chap-niem/3275387/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.