Edit: Myou
Mục Kinh hoàn toàn không biết gì về chuyện này, rốt cuộc cậu vẫn quyết định từ chối Việt Trạch.
Cậu vẫn nên tự bảo vệ mạng sống trước thì hơn.
Với cả cậu chỉ chia cho anh nửa cái giường trong một buổi tối thôi mà, thật sự không trả nổi người máy cơ giáp cao quý kia đâu. Trong lòng Mục Kinh rỉ máu luôn rồi.
Cậu bối rối mở miệng nói: "Hay là cậu ngủ cùng Đào Ngôn đi, tớ thấy giường của cậu ấy lớn hơn so với giường của tớ."
Việt Trạch liếc nhìn mấy cái giường có kích thước đồng đều của trường học, quyết định không lật tẩy câu nói đầy lỗ hổng của cậu, rõ ràng là đang kiếm cớ cho qua.
Trên khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì, khẽ gật đầu, cũng không ép buộc cậu, quay lại ghế của mình mở quang não ra.
Mục Kinh thở phào nhẹ nhõm, cầm khăn lông đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Trong lòng Đào Ngôn âm thầm kêu thảm, Việt Trạch căn bản không có thu hồi phermone lại, theo thời gian trôi qua, thậm chí còn càng ngày càng ngột ngạt hơn, khiến hắn sắp ngạt thở tới nơi rồi.
Hiển nhiên Quý Thụy cũng không chịu đựng nổi bầu không khí này, nhưng không dám lên tiếng vì áp lực phermone quá mạnh mẽ, sắc mặt cậu ta tái nhợt, chỉ có thể trốn vào một phòng vệ sinh khác để tắm.
Tới khi Mục Kinh đi ra, Việt Trạch vẫn quay lưng về phía chiếc giường như cũ, anh ngồi trước quang não gõ bàn phím.
Đào Ngôn vẫn đứng ở đó, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-bat-thuong-cua-ban-cung-phong/3394929/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.