Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Uyển, đôi mắt của Từ Thiệu Châu khẽ run lên, trong lòng anh dâng lên một cảm giác xấu hổ không thể giải thích rõ ràng.Cô ấy vừa nghe thấy tất cả những lời đó...
Ánh mắt của cô ấy là gì vậy?
Thương hại hay ghê tởm?Anh không còn muốn nhìn kỹ nữa.
Từ Thiệu Châu rũ mi mắt xuống, thờ ơ nhìn đi chỗ khác, ánh mắt lạnh lùng.
Đường Uyển muốn đi về phía anh, nhưng khi cô vừa bước một bước, anh liền quay người đi về phía trước như không hề nhìn thấy cô.
Cô sững người tại chỗ.
Đứng ở cổng trường nhìn bóng lưng anh đi xa, cô do dự hồi lâu, cuối cùng không đi theo mà chọn đường về nhà ngược hướng với anh.
Trong hai ngày cuối tuần, Đường Uyển ở nhà nhồi nhét kiến thức. Từ sáng đến tối cô luôn bận rộn đến nỗi không còn thời gian để nghĩ đến những việc khác. Chỉ là vô tình học quá độ, đến mức quên ăn quên ngủ, học tập và nghỉ ngơi có chút lộn xộn.
Trở lại trường vào thứ hai, cô vẫn còn một chút choáng ngợp. Có một buổi chào cờ sáng thứ hai tất cả các lớp đều phải tham dự.
Trong cuộc họp buổi sáng, Đường Uyển đã nghe thấy tên của Lục Diên. Lãnh đạo nhà trường cho rằng những gì Lục Diên làm đã làm đã gây ảnh hưởng xấu và khiến một bạn cùng lớp phải nghỉ học, vì vậy họ quyết định ghi học bạ và phê bình toàn trường.
Lục Diên đứng ở phía sau lớp A8, nghe chủ nhiệm khoa phê bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2631095/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.