Cố Giai Giai lo lắng nhìn bạn cùng bàn đang ủ rũ của mình, nhỏ giọng hỏi: “ Uyển Uyển, cậu không sao chứ?
” Không sao, chỉ là đau bụng kinh".Đường Uyển tay trái che bụng, tay phải ghi chép, ngoại trừ khuôn mặt xấu xí ra thì biểu cảm rất bình tĩnh
“Cậu như vậy mà còn bảo không sao à?”
Cố Giai Giai thấy cô bị đau bụng kinh không nhịn được nói: “Hay là xin phép thầy nghỉ đi?”
“ Không cần đâu, mau ngồi xuống, thầy xuống đến rồi,” Đường Uyển thấp giọng nhắc nhở cô.
Cố Giai Giai vội vàng ngồi thẳng dậy.
Hôm nay bàn của bọn họ trực nhật, hai người thay phiên nhau lau bảng, vốn là đến lượt Đường Uyển, nhưng Cố Giai Giai sau giờ học rất có ý thức lau bảng
Đường Uyển, người được chăm sóc, cảm thấy ấm áp trong lòng.
Sau giờ học vào buổi chiều.
Sau khi tất cả học sinh trong lớp rời đi, Cố Giai Giai chủ động đảm nhận công việc dọn dẹp lớp học, “ Uyển Uyển, nếu cậu không khỏe, đi về đi, tớ sẽ dọn dẹp."
Đường Uyển nhặt một cái cái chổi, “Tớ không sao, chúng ta cùng nhau làm đi.”
Thùng rác trong lớp hơi lớn, phải hai người khiêng mới có thể cùng nhau đổ được, một mình cô ấy thì không làm được.
Ngay khi Đường với cầm chổi đi quét hai lần, đột nhiên có một bóng người bên cạnh cô, sau đó một bàn tay trắng nõn từ bên cạnh vươn ra cầm lấy cây chổi trong tay cô.
Cô nghi hoặc nhìn lên.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2630964/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.