Sau khi kết nối, hình ảnh hiện lên trên màn hình của cô là anh đang ở phòng phòng khách.
Đường Uyển giơ điện thoại di động lên, nghiêng đầu nhìn anh: “A Châu, đến bây giờ anh mới dậy sao? Ăn cơm chưa?”
Từ Thiệu Châu liếc nhìn túi gói mì ăn liền trong phòng thùng rác, “Ừm, ăn rồi.”
“Ăn cái gì?”
Anh mở miệng muốn nói dối, nhưng nhìn bạn gái trên màn hình, anh dừng lại, thành thật trả lời: “…mì ăn liền.”
Từ Thiệu Châu thấy cô nhăn nhó cau mày áy náy liếm liếm đầu răng, sau đó cúi đầu, “Anh sai rồi, buổi tối anh sẽ nấu cơm… Uyển Uyển, anh có chút nhớ em.” Ở đây, anh không có tâm tình nấu nướng nhưng nghĩ đến lời cô dặn trước khi đi, anh liền đi tìm một gói mì ăn liền lót dạ.
Anh ngồi khoanh chân buồn bã.
Cơn giận của Đường Uyển được trút ra ngay lập tức.
Cô phồng má, “Em tha cho anh lần này, lần sau không được ăn mì gói.”
Không đúng.
“Anh mua mì gói ở đâu vậy? Anh đi siêu thị à? Anh sẽ không mua nước ngọt đúng không?” Cô nheo mắt dò hỏi.
Trước khi cô đi, trong nhà không còn gói mì tôm nào.
Từ Thiệu Châu: “Không đi, không mua.”
“Vậy mì gói anh lấy ở đâu?” Khi cô nhẹ giọng hỏi anh, còn đáng sợ hơn là tức giận.
Anh khéo léo nhấp một ngụm nước trong tách trà, sau đó liếc nhìn cô bờ môi khẽ mấp máy: “Trong tủ lạnh vẫn còn một gói…”
Đường Uyển: “…”
Cô bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2630922/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.