Bố đau lòng chạm vào mặt cô bé và cẩn thận giúp cô khâu lại con búp bê bị hỏng.
Đó là ngày bố cô đưa cô rời khỏi nhà họ Lý.
Sau bao nhiêu năm, bố cũng không bao giờ đưa cô trở lại.
Hai người sống trong cùng một thành phố, nhưng họ đã không đến gặp nhau trong mười hai năm.
Cô đã không trở lại ngôi nhà lạnh lẽo và xa lạ này cho đến khi bố cô qua đời.
Suy nghĩ quay trở lại.
Lúc này nhìn người nhà trước mặt, Đường Uyển nhàn nhạt nói: "Đã lâu không gặp.”
“Ồ, đứng làm gì vậy? Ngồi xuống nói chuyện đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.” Trương Nguyệt Hoa mời mọi người ngồi quanh bàn ăn, sau khi ngồi xuống liền giơ tay gắp đồ ăn cho cô:“ Những món này đều là do bà ngoại cháu làm cho cháu đấy, cháu nếm thử xem.”
Lý Duyên bĩu môi thấp giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng tất cả đều được làm cho anh trai.”
Nhìn miếng thịt béo ngậy hứng trong bát, Đường Uyển không động đũa.
“ Mợ, Cậu không về ăn cơm sao?”
Trương Nguyệt Hoa chậm rãi dọn đồ ăn, thở dài nói: “Hai ngày nay cậu của cháu chạy loanh quanh, làm sao có thời gian về ăn cơm?”
“Ồ.”
Đường Uyển cầm đũa lên, gạt mỡ sang một bên, cho một ít rau vào trong bát, sau đó yên lặng cụp mắt xuống ăn.
Thấy cô chỉ biết ăn không biết giao tiếp với người lớn tuổi, bà lão có chút không hài lòng, vội vàng nháy mắt với cô con dâu ngồi đối diện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2630741/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.