“ Ông ấy… không biết.”
Cũng tốt.
Điều này cho thấy rằng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc vay tiền từ cô.
Đường Uyển đứng dậy, lấy chiếc ba lô cô đặt trên vali, lấy ví từ trong đó ra và lấy ra 700 tiền mặt.
Dưới ánh mắt khó hiểu của họ, cô cười nhẹ: “1 tỷ, tôi không có.”
Cô cũng không cho mượn. Vì họ chính là vay mà không trả.
Cô lấy ra tờ 500 đặt lên bàn ăn: “500 này là quà cho mọi người, mỗi người một trăm.” Đừng nói cô ấy thiên vị ai.
“Hai trăm còn lại là cho bữa tối này,” cô nói xong đặt hai tờ tiền trong tay xuống, “Tôi không biết hết bao nhiêu, cho nên tôi không cần trả tiền thừa.”
Cử chỉ mềm mại và hào phóng này như họ đang nhận bố thí vậy khiến khuôn mặt của mọi người ở đây đều thay đổi.
Trả tiền cho bữa tối?
Đây có phải là coi nơi này như một nhà hàng?!
Lý Phượng và Lý Duyên không hiểu tình hình thế nào nên cảm thấy vô cùng bối rối. Họ bưng bát cơm im lặng không nói một lời.
Chị họ này hơi dũng cảm đấy. Mới đầu, thấy cô ấy mềm yếu, họ còn tưởng cô ấy dễ bắt nạt.
Hoá ra là đánh giá sai rồi …
Bà lão tức giận đến khuôn mặt run rẩy, " Đường Uyển, cô… lừa gạt ai?! Ôi, tức chết tôi rồi, tức đến phát điên rồi…Cô quả thật giống mẹ mình, sinh ra đã làm tôi tức chết!"
Đường Uyển đeo ba lô lên, đi ra cửa thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2630737/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.