Hứa Tử Khâm nắm chặt các ngón tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay phát ra hơi đau.
“ Từ Thiệu Châu nếu như năm đó không có chuyện kia xảy ra, bố tôi không có qua đời, chúng ta vẫn là hàng xóm cùng nhau lớn lên, tốt nghiệp cấp hai cùng nhau học cấp ba, ngày đêm quấn lấy nhau.... Anh sẽ thích tôi không?" Cô rũ bỏ tất cả phẩm giá của mình, mở ra những suy nghĩ đã bị che giấu và đè nén trong nhiều năm trước mặt con trai của kẻ thù mình, chỉ muốn có được câu trả lời.
ưu mắt.Cô còn không biết mình trong lòng anh tệ đến vậy.
Tuy nhiên, sau khi nghe câu trả lời của anh ấy, nỗi ám ảnh đã đè nén trong lòng cô kể từ ngày đầu tiên vào trường trung học cơ sở dường như đã biến mất.
Hứa Tử Khâm đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, bình tĩnh nói: "Tôi hiểu rồi."
Nói xong, liền cúp điện thoại, sau đó xóa đi số điện thoại của anh.
Về việc nói cho anh ấy biết phản ứng của Đường Uyển?
Nằm mơ đi!
Đồ tồi!
Từ Thiệu Châu bị cúp điện thoại ngẩn ngơ một lúc, sau khi tỉnh lại lập tức gọi điện cho Đường Uyển.
Cô nhanh nghe máy
" Uyển Uyển, em đang ở đâu?"
Nghe thấy giọng điệu khẩn trương nhưng thận trọng của anh, Đường Uyển không hiểu tại sao, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn báo cáo hành trình hiện tại của mình: “Đang ngồi xe buýt, mấy trạm nữa là về đến nhà.”
“Được, vậy anh chờ em.”
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2630686/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.