Từ Thiệu Châu, cau mày khó chịu.
Hứa Tử Khâm liếc nhìn kỹ, và nhân cơ hội kéo anh vào nhà cô.
Hai người lấy bài tập ra đặt trên bàn. Cô ấy đi tìm thuốc mỡ nhưng không tìm thấy, lúc này bố Hứa đã trở lại.
Từ Thiệu Châu trong phòng khách lễ phép đứng lên, “Chào chú Hứa.”
“ Thiệu Châu, cháu đang làm bài tập à?” bố Hứa đang thay giày cười hiền từ.
“ Vâng.”
Ông ta đi tới xoa đầu anh, “ Tử Khâm đâu?”
Từ Thiệu Châu còn chưa kịp trả lời, từ trong phòng đã truyền đến giọng nói của Hứa Tử Khâm, “Bố, bố về rồi! Mau tới giúp con tìm lọ thuốc mỡ con dùng lần trước, tại sao con không thể tìm thấy nó?"
"Đứa trẻ này..." ông ta bước vào nhà với chiếc cặp của mình.
Một lúc sau, cả hai bước ra.
Ông ta cầm một lọ thuốc mỡ nhỏ để giảm sưng tấy và cầm máu.
" Thiệu Châu, chú nghe Tử Khâm nói rằng bố cháu lại đánh cháu?" Ông ta cau mày và hỏi một cách thương cảm, "Trừ khuôn mặt của cháu ra, có vết thương nào khác không?"
Từ Thiệu Châu đang định lắc đầu thì Hứa Tử Khâm nhảy ra, mặt lộ ra vẻ tức giận, "Còn có cánh tay! Tớ nhìn thấy rồi."
Ông Hứa chỉnh kính, bất đắc dĩ thở dài. Ông ta vẫy tay với cậu bé trong phòng khách, “ Thiệu Châu, lại đây chú cho cháu uống thuốc.”
Hai người vào phòng.
Đóng cửa.
Đầu tiên, ông ta dùng ngón tay chấm một ít thuốc mỡ lên vết bầm tím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2630684/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.