Từ Thiệu Châu hơi sửng sốt, sau đó giơ tay nắm lấy cổ tay cô, gò má tuấn mỹ cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô, lông mi dài khẽ rũ xuống, lộ ra một chút chán ghét cùng lạnh lùng: “ Ngay từ đầu, trong lòng anh quả thực có một bóng đen, trong tiềm thức anh sẽ cố gắng tránh xa con trai. Khi còn đi học, anh hiếm khi đi vệ sinh giữa giờ.
"Anh cảnh giác với con trai hơn con gái.”
“ Ừm.”
“Còn bây giờ thì sao?”
“ …Vẫn còn một chút”, anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Nhưng anh sẽ không ghét sự đụng chạm của em.”
Đường Uyển đương nhiên biết điều này.
Đừng nói là khó chịu, anh ôm hôn cô rất là tự nhiên.
“ Uyển Uyển.”
“Hả?”
“Em nghĩ anh bẩn à?” Anh thấp giọng hỏi, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh luôn cảm thấy thâm tâm mình thật nhơ nhớp.
Vì vậy, anh luôn không thể đối mặt với quá khứ của mình.
Đường Uyển mím khóe môi dưới, ôm mặt anh, nghiêm túc nhìn anh, thì thầm giữa: “Không bẩn, A Châu của em luôn sạch sẽ nhất.”
Con ngươi trong đôi mắt của Từ Thiệu Châu khẽ run lên.
Đường Uyển cong môi cười, đôi mắt trong veo phản chiếu rõ ràng khuôn mặt anh: “Anh xem, những chuyện này thật sự không có gì để nói đúng không? Về sau đừng cố chấp giữ trong lòng nữa, nó sẽ hủy hoại anh.”
“Em có thể nói cho anh biết, em sẽ không khinh thường anh."
Nhìn vào mắt cô, anh nhất thời thất thần, khoảng trống cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2630682/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.