Trong bệnh viện.
Đường Uyển mê man nằm trên giường bệnh, một tay che bụng, cố gắng tiêu thụ những lời bác sĩ
Cảm giác giống như một trận đại nạn…
“Hả? Anh kia, trong hành lang bệnh viện không được chạy!”
Hành lang bên ngoài có chút ồn ào. Ngoài tiếng bước chân còn có tiếng nhắc nhở khó chịu của y tá.
Đường Uyển hơi quay đầu nhìn về phía cửa phòng, một giây sau, cô liền nhìn thấy Từ Thiệu Châu của mình sắc mặt tái nhợt chạy vào. Anh chắc là vội vàng chạy tới, quần áo có chút xộc xệch, trán lấm tấm mồ hôi, thậm chí hô hấp cũng vô cùng gấp gáp.
Nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh, mắt của Từ Thiệu Châu đã rơi lệ
“ Uyển Uyển…”
Anh đi đến bên giường, cẩn thận vươn tay nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của cô, đầu ngón tay run rẩy.
Khi anh nghe tin cô bị tai nạn xe hơi, bóng tối ngột ngạt bao trùm xung quanh anh gần như nuốt chửng anh.
Thế giới dường như đang sụp đổ.
Từ Thiệu Châu không biết làm thế nào anh đến bệnh viện, chỉ khi anh bắt gặp đôi mắt sáng ngời của cô, anh mới cảm thấy mình sống lại.
Đường Uyển động đậy ngón tay, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười an ủi với anh: “A Châu, em không sao.”
Từ Thiệu Châu lắng, yêu cầu các bách sĩ kiểm tra toàn bộ cơ thể cô khiến bác sĩ bên cạnh không nói nên lời
Anh ta có thể chuyên nghiệp hơn bác sĩ và thiết bị y tế không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2630679/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.