Gần một tuần Đường Uyển vắng nhà rồi.
Lúc đầu, hai cha con có thể tự làm mọi việc, nhưng vài ngày gần đây họ không thể chịu được, cả hai đều mắc phải “hội chứng Đường Uyển mất tích”.
Sau khi đọc xong một cuốn truyện thiếu nhi khác, cậu gấp sách lại, ngẩng đầu nhìn bố mình đang bơ phờ nằm trên ghế sô pha, ánh mắt lập lòe.
Tiểu Viễn ngay lập tức đứng dậy, cầm sách truyện đi về phía anh, lanh lảnh gọi: “Bố!”
Từ Thiệu Châu chậm rãi mở mắt ra, rất lười biếng nhìn, "Làm sao vậy?
" Đọc truyện cho con nghe, con không biết nhiều chữ trong đó lắm! Không hiểu…" cậu bé đặt quyển truyện trong tay lên bụng anh, sau đó cởi giày ra, đung đưa đôi chân ngắn ngủn trèo lên sofa và nằm bên cạnh anh.
Hai cha con nằm cạnh nhau.
“Bố, đọc nhanh lên,” cậu bé có vẻ rất mong đợi.
Mẹ nói khi không có mẹ ở bên, bố sẽ rất cô đơn, cậu bé phải chăm sóc bố thật tốt.
Bởi vì bố là một đứa trẻ lớn, còn cậu bé là một đứa trẻ nhỏ.
Từ Thiếu Châu liếm môi, có chút chán ghét cùng sốt ruột, nhưng vẫn là cầm quyển truyện lên, hơi hơi ngồi dậy, sau đó đem đứa nhỏ nhét vào trong ngực, mở sách bắt đầu đọc.
Giọng điệu không một chút thăng trầm, mà chỉ bình bình
Trong phòng khách, ngoài giọng nói khàn khàn đọc truyện của anh, thỉnh thoảng còn xen lẫn giọng hỏi của cậu bé
“Bố, từ này đọc là gì?”
“ Ảo thuật.”
“Ồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2630677/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.