Tiểu Quỳnh à..! Con mau xuống ăn sáng đi nào...!
Dạ...! Tiểu Quỳnh trả lời mẹ.
Đang ăn sáng vui vẻ bên gia đình bỗng chuông của vang lên: Rang.....rang....rang
Để con đi mở cửa Tiểu Quỳnh lên tiếng.
Vừa mở cửa một chàng trai khuông mặt sáng láng, khôi ngô cất tiếng hỏi: Cho hỏi có Bác Triệu ở nhà không ạ...?
Dạ có, mời anh vào. Tiểu Quỳnh đáp trả.
Vừa thấy chàng trai bố, mẹ Tiểu Quỳnh vui mừng hỏi chàng trai: Hàn Quân cháu qua đây lúc nào vậy..?
Dạ cháu mới qua thôi ạ.!
Thế cháu sang Việt Nam có việc gì không?
Dạ thưa hai bác lần này cháu sang đây xin phép hai bác được đưa em gái cháu về nước ạ..!
Sao vậy....Bên đó có việc gì sao?
Căn bệnh ung thư của mẹ cháu đã đến giai đoạn cuối, bác sĩ nói bà ấy chỉ còn sống được khoảng một tháng nữa thôi ạ, bà ấy biết bệnh tình của mình như thế nên mới bảo cháu sang đây để đón Tiểu Quỳnh về.
Bầu không khí bỗng nhiên lắng xuống. Mẹ Tiểu Quỳnh gọi Tiểu Quỳnh xuống.
Đây chính là anh ruột của con..Mẹ Tiểu Quỳnh nói
Anh ruột sao..? Tiểu Quỳnh ngạc nhiên hỏi
Đúng vậy đó là anh ruột của con lúc trước vì xảy ra một số chuyện không hay nên mẹ ruột của con đành phải gởi con cho mẹ. Bây giờ bà ấy bị ung thư giai đoạn cuối muốn con về sống chung với bà ấy nên mới bảo ảnh trai con qua đón con..
Không đâu...Mẹ đang nói dối. Nó không chấp nhận sự thật
Con gái à..Bố mẹ rất thương con nhưng phải sống xa con hơn 15 năm mẹ của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-cho-em/63352/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.