Editor: Gió
Ngày hôm đó khi Ôn Thế Tước rời đi, chỉ hỏi anh một câu, về sau có quay lại Singapore nữa hay không.
Anh nói mình không biết.
Dẫu sao ở Singapore đã xảy ra quá nhiều chuyện anh không muốn đối mặt cũng không muốn nhớ lại. Mà Ôn Thế Tước là người tận mặt nhìn thấy thảm cảnh của anh khi đó, vậy nên sau khi anh trả lời như vậy, gã cũng không nói gì nữa.
Thật ra tự Ôn Thế Tước cũng hiểu, câu hỏi này dư thừa đến thế nào.
Tạ Chu Nghiêu đã có Lý Tinh Trạch, lại còn có đứa con thứ hai. Bọn họ một nhà ba người, mà bản thân gã bất kể có làm đến nào cũng chỉ là thay Ôn Thành Khôn chuộc tội mà thôi.
Gã ngồi vào trong xe, cuối cùng nhìn về phía phòng bệnh nơi tầng ba, mở danh bạ điện thoại, đầu ngón tay dừng lại ở cái tên Tạ Kình Lạc.
Cái tên này rất đặc biệt, mà đối với gã họ này còn đặc biệt hơn, nhưng đặc biệt nhất vẫn là người kia.
Gã nhìn chằm chằm vào cái tên đó, mơ hồ nhớ tới quán cà phê có cấu trúc tựa như một nhà kính trồng hoa ấy. Một người phục vụ mặc áo sơ mi trắng, thắt tạp dề quanh hông, đang ngồi trước đàn piano chăm chú đàn.
Ánh mặt trời chiếu vào khiến gương mặt thanh tú kia không rõ ràng. Nhưng chỉ trong giây lát, vào khoảnh khắc người đó ngẩng đầu, Ôn Thế Tước đâu đó thấy bóng dáng Tạ Chu Nghiêu.
Thấy gã lên xe đã lâu nhưng không thấy nói gì, tài xế nhắc nhở: “Ôn tổng, Tiểu Lương còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luon-o-trong-trai-tim-em-abo/750754/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.