Editor: Gió
Tạ Chu Nghiêu lau sạch người, lại thay sang bộ quần áo ngủ mới. Đến khi đai hông cũng đã buộc chặt xong, anh mới kéo chăn lên, rồi nằm xuống.
Cơ thể không còn khó chịu nữa, tâm trạng anh cũng thả lỏng, lại nhìn rèm cửa sổ kéo chặt.
Đó không chỉ là rèm cửa chắn sáng. Nó vừa dày vừa nặng, trong ngoài bốn lớp, có thể ngăn được tiếng sóng biển, cũng có thể ngăn được phần lớn tiếng nói chuyện.
Lý Tinh Trạch cố gắng hạ thấp giọng, Tạ Chu Nghiêu lại càng không nghe được gì. Anh nằm một lúc, nghĩ rằng gió biển bên ngoài rất lạnh, vẫn nên để Lý Tinh Trạch đi vào sớm một tí thì hơn.
Anh kéo chặt chăn trên vai, gọi tên Lý Tinh Trạch.
Bên ngoài không có ai trả lời anh, anh chờ, lại gọi một lần nữa, vẫn yên tĩnh.
Nghĩ tới vừa rồi hai người không vui vẻ gì, Tạ Chu Nghiêu nằm không yên. Lý Tinh Trạch có phải lại giận anh rồi không?
Lần trước anh ngủ ở bên ngoài bị gió biển thổi vào người, kết quả là bị sốt, vậy nên không thể để Lý Tinh Trạch cũng như anh được.
Anh vén chăn lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa vừa dày vừa nặng ra.
Lan can chạm trổ hoa văn phía trước không có ai. Anh nhìn sang bên phải, Lý Tinh Trạch đang ngồi trên trên sàn ở một góc, đôi chân dài gập lại, mặt chôn trên đầu gối không có tiếng động, bên chân là một chiếc bình rỗng và điện thoại.
Tạ Chu Nghiêu nhìn một cái liền nhận ra đó là bình rượu tây mà trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luon-o-trong-trai-tim-em-abo/750739/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.