Editor: Gió
Tạ Chu Nghiêu nằm trên giường 4 ngày mới có thể đi lại bình thường được.
Trong khoảng thời gian này Ôn Thế Tước có tới thắm anh mấy lần, anh không nói thật chuyện bị ngã, chỉ nói chuyện về đứa bé.
Ôn Thế Tước chằng hề có chút kinh ngạc nào, ngược lại còn hiểu rõ mà cười.
Lúc hai người nói chuyện Lý Tinh Trạch không ở trong phòng, vậy nên Tạ Chu Nghiêu ở trong trạng thái vô cùng thả lỏng. Anh bất mãn nhìn Ôn Thế Tước: “Có gì buồn cười mà cười?”
Ôn Thế Tước vắt chân, dáng vẻ đã nhìn thấu anh: “Ngay từ đâu tôi đã chẳng trông mong cậu có thể che giấu được lâu.”
Tạ Chu Nghiêu chau mày: “Là sao?”
Ôn Thế Tước thu lại nụ cười vô lại, nói: “Thời gian tôi và cậu quen nhau không dài, nhưng nếu như tôi không hiểu tính cách của cậu, làm có thể yên tâm hợp tác với cậu.”
Đây chắc chắn không phải là để khen anh, anh tiếp tục hỏi: “Anh biết rõ tôi không giấu được cũng không thấy lo lắng sao?”
Ôn Thế Tước nói: “Có gì mà phải lo lắng, Lý Tinh Trạch với đám người Lý gia không giống nhau. Nếu cậu ta giống như lời cậu nói, không thể buông bỏ được cậu, ngược lại lại còn có điểm tốt ấy chứ.”
Tạ Chu Nghiêu vẫn không hiểu.
Anh không có kinh nghiệm làm ăn, đương nhiên cũng không giỏi quan sát người khác. Ôn Thế Tước tuy rằng mới đầu 3, nhưng nắm trong tay sản nghiệp to lớn của Ôn Thành Khôn, làm ăn nhiều năm đã sớm có thể nhìn thấu người khác rồi.
Ôn Thế Tước nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luon-o-trong-trai-tim-em-abo/750734/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.