Editor: Gió Tạ Chu Nghiêu nằm trên giường 4 ngày mới có thể đi lại bình thường được. Trong khoảng thời gian này Ôn Thế Tước có tới thắm anh mấy lần, anh không nói thật chuyện bị ngã, chỉ nói chuyện về đứa bé. Ôn Thế Tước chằng hề có chút kinh ngạc nào, ngược lại còn hiểu rõ mà cười. Lúc hai người nói chuyện Lý Tinh Trạch không ở trong phòng, vậy nên Tạ Chu Nghiêu ở trong trạng thái vô cùng thả lỏng. Anh bất mãn nhìn Ôn Thế Tước: “Có gì buồn cười mà cười?” Ôn Thế Tước vắt chân, dáng vẻ đã nhìn thấu anh: “Ngay từ đâu tôi đã chẳng trông mong cậu có thể che giấu được lâu.” Tạ Chu Nghiêu chau mày: “Là sao?” Ôn Thế Tước thu lại nụ cười vô lại, nói: “Thời gian tôi và cậu quen nhau không dài, nhưng nếu như tôi không hiểu tính cách của cậu, làm có thể yên tâm hợp tác với cậu.” Đây chắc chắn không phải là để khen anh, anh tiếp tục hỏi: “Anh biết rõ tôi không giấu được cũng không thấy lo lắng sao?” Ôn Thế Tước nói: “Có gì mà phải lo lắng, Lý Tinh Trạch với đám người Lý gia không giống nhau. Nếu cậu ta giống như lời cậu nói, không thể buông bỏ được cậu, ngược lại lại còn có điểm tốt ấy chứ.” Tạ Chu Nghiêu vẫn không hiểu. Anh không có kinh nghiệm làm ăn, đương nhiên cũng không giỏi quan sát người khác. Ôn Thế Tước tuy rằng mới đầu 3, nhưng nắm trong tay sản nghiệp to lớn của Ôn Thành Khôn, làm ăn nhiều năm đã sớm có thể nhìn thấu người khác rồi. Ôn Thế Tước nói: “Trước kia không phải tôi đã nói với cậu về tỉ lệ cổ phần mà Lý gia nắm giữ rồi sao?” Tạ Chu Nghiêu chờ hắn tiếp tục. “Lý Tinh Trạch không được chia một phần trăm cổ phần nào, cái này không chỉ vì Từ Lệ Viên không được lòng, còn một phần nguyên nhân do chính bản thân cậu ta.” Tạ Chu Nghiêu nói: “Ý anh nói là cậu ta không biết cách lấy lòng Lý Hằng Sinh?” “Đúng vậy.” Ôn Thế Tước nhếch môi: “Lý Trác Dương và Lý Duệ Trì đều là do vợ cả sinh ra, địa vị vốn đã vượt trội hơn cậu ta, hơn nữa trong công ty lại có mạng lưới giao thiệp vững chắc với các cổ đông. Lý Tinh Trạch sau khi tốt nghiệp trở thành Giám đốc của bộ phận phát triển, nhưng cậu ta chỉ biết cắm đầu vào thiết kế, có cái mác là một nhà thiết kể ưu tú, nhưng căn bản không có thực quyền.” Những điều này trước khi bắt đầu kế hoạch Ôn Thế Tước đã từng phân tích cho anh, bây giờ lại nhắc tới, anh vẫn không hiểu Ôn Thế Tước cuối cùng là muốn nói gì. Ôn Thế Tước kiên nhẫn giải thích: “Điểm mà tôi nhìn trúng khi thu mua Lý thị là sự phát triển của nó trong lĩnh vực hàng hải ở trong nước. Xây dựng tàu chở khách định kì ở trong nước vẫn còn là một nghề mới xuất hiện, người trẻ tuổi đã có thể dẫn dắt được một tổ nghiên cứu như Lý Tinh Trạch là rất hiếm thấy, hơn nữa tàu Viking lại còn tạo ra thành công cho cậu ta.” “Một người như cậu ta cứ ở Lý thị như vậy rất đáng tiếc. Dù cho với lề lối bây giờ của Lý thị thì sẽ chẳng đột phá được gì, nếu như cậu ta không có cảm tình với Lý thị, tôi còn muốn cướp cậu ta về.” “Cướp về để bị anh lợi dụng à?” Tạ Chu Nghiêu bất mãn nhìn Ôn Thế Tước. Anh biết Ôn Thế Tước rất có hứng thú với lĩnh vực đóng tàu này, nếu không cũng sẽ không hợp tác với anh, động tay để tính toán với Lý thị. Trước mặt Ôn Thế Tước anh không cần phải giấu giếm tâm tình của mình. Bị anh trừng mắt một cách rõ ràng như vậy, Ôn Thế Tước chế nhạo nói: “Còn chưa làm lành đã thiên vị thế cơ à, cậu nói cái bộ dạng này của cậu, làm sao có thể khiến tôi tin là cậu có thể giữ bí mật được cơ chứ.” Tạ Chu Nghiêu hậu tri hậu giác phản ứng lại, đỏ mặt cáu kỉnh nói: “Đừng nói mấy chuyện vô dụng này nữa.” Ôn Thế Tước nhún vai, sau đó cho anh một đề xuất: “Nếu như cậu ta đã biết đứa bé là của cậu ta rồi, vậy thì chắc chắn sẽ gấp rút điều tra. Cậu chỉ cần chờ là được, đợi chính cậu ta phát hiện ra chân tướng rồi đến tìm cậu.” Tạ Chu Nghiêu nói: “Nếu như cậu ta không đến tìm tôi trước mà đi chất vấn Lý Hằng Sinh trước thì phải làm thế nào?” “Lý Hằng Sinh điều dưỡng ở thủ đô, điện thoại đều do người phụ trách riêng đường dây riêng, nào dễ tìm đến thế.” Ôn Thế Tước nói: “Vả lại Lý Tinh Trạch cũng không ngu đến thế đâu, nếu cậu ta đoán ra được chuyện năm đó có thể có sự tham gia của người ra, sẽ không dễ dàng để lộ thế đâu.” “Đương nhiên, nếu như cậu ta ngu xuẩn đến mức đi tìm ba cậu ta chất vấn, vậy thì cũng hết cách. Lộ thì lộ, dù sao trong tay tôi cũng có điểm yếu, Lý Hằng Sinh sẽ kiêng dè thôi.” Tạ Chu Nghiêu yên lặng, những lời Ôn Thế Tước nói thật sự khiến cho anh thả lỏng hơn nhiều. Vốn dĩ anh còn định chi bằng nghiêm mặt nói chuyện với Lý Tinh Trạch một lần, để Lý Tinh Trạch dù cho điều tra được cái gì cũng không đi tìm Lý Hằng Sinh ngay. Nhưng thế thì lại hết lòng quá, nếu cái gì cũng nói ra được như vậy thì tại sao không nói thẳng chân tướng ra. Thật ra anh có chút tâm tư riêng. Anh muốn để Lý Tinh Trạch đi điều tra, muốn để Lý Tinh Trạch từ miệng người khác biết được những tội nghiệt mà anh phải chịu, biết được Lý Hằng Sinh độc ác đến thế nào, chứ không phải do anh tự mình nói ra. Anh thở dài, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh.” Ôn Thế Tước cười một tiếng, đứng lên rồi nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Nói xong thì đi về phía cửa, lúc sắp đến cửa thì dừng lại, quay đầu nhìn. Tạ Chu Nghiêu vẫn cúi đầu, nghịch ngón tay, không phát hiện ra Ôn Thế Tước đang nhìn mình. Anh càng ngày càng để Lý Tinh Trạch. Cho dù trong mắt người khác có thể không nhìn ra, nhưng Ôn Thế Tước đã ở bên cạnh anh hai năm, hiểu rõ điểm yếu của anh. Trong lòng Ôn Thế Tước không phải cảm thấy không quan trọng như bề ngoài thể hiện. Nhưng cũng chẳng có cách nào để ngăn cản, dẫu sao đây cũng là điều nằm trong dự đoán ngay từ khi bắt đầu. Nhớ tới hồi đầu Tạ Chu Nghiêu còn mạnh mẽ nói rằng sẽ không mềm lòng, Ôn Thế Tước thật sự muốn cười. Khi đó không vạch trần, cũng vì để anh có thể sống dễ dịu trong thế giới tự lừa mình dối người đó. Ôn Thế Tước đè chốt cửa đi ra ngoài, sau khi cửa đóng lại, Tạ Chu Nghiêu mới ngẩng đầu lên nhìn mặt biển xanh bên ngoài. Ba ngày tiếp theo, đêm nào Lý Tinh Trạch cũng tới phòng ngủ của anh, hai người ngủ chung một giường dường như đã trở thành chuyện không cần thiết phải nghi ngờ. Tạ Chu Nghiêu cũng không biết bản thân đang nghĩ gì. Anh nghĩ không thông, thế là chẳng thèm nghĩ nữa, sai thì cứ để nó sai đi. Dù sao thì chân anh vẫn chưa khỏi hẳn, ban đêm vẫn cần người. Trong khoảng thời gian này, Tưởng Lê tới thăm anh một lần, thật sự làm anh bất ngờ. Ban ngày Lý Tinh Trạch không thể ở cạnh anh mãi được, dẫu sao Tưởng Lê vẫn còn ở trên tàu, vì để không bị phát hiện ra chỉ có thể kiềm chế. Vậy nên Tưởng Lê thật sự không nhìn ra chuyện gì, còn là nghe Ôn Thế Tước nói anh bị thương rồi mới tới thăm anh. Từ sau khi mập mờ với Lý Tinh Trạch, đối mặt với Tưởng Lê anh càng cảm thấy ngại ngùng. Nhưng anh không thể đuổi Tưởng Lê đi, chỉ có thể nói chuyện cùng một lúc. Tưởng Lê kể về những điều mắt thấy tai nghe trên tàu mấy ngày nay. Cô không thích ồn ào, càng không có hứng thú với đoàn phim. Không ở cùng Lý Tinh Trạch thì là ở trong thư viện của Viking để đọc sách. Nơi ấy vào khoảng thời gian chạy thử không mở, nhưng Tưởng Lê muốn đọc sách, Lý Tinh Trạch liền để cô vào. Tưởng Lê rất thích nơi đó, nhất là phòng đọc sách lớn nhất có cửa mái toàn cảnh, trên kính của cửa mái còn có hình vẽ chòm sao tự động cảm ứng với ánh sáng, buổi tối ngẩng đầu nhìn lên, giống như được nhìn thấy chòm sao nơi xa rôi giữa bầu trời đêm. Tưởng Lê nói buổi tối đứng ở đó ngắm biển thật sự rất đẹp, nói Lý Tinh Trạch từng cùng cô ngắm. Còn nói rằng nếu Tạ Chu Nghiêu cũng muốn ngắm, có thể kéo thêm Ôn Thế Tước đi cùng, Lý Tinh Trạch sẽ không phản đối đâu. Tạ Chu Nghiêu cười một tiếng, nói mình không có hứng thú với ngắm sao. Tưởng Lê cũng không ép anh, lại nhắc đến rạp chiếu phim. Cô nói trước đó từng đi vào, muốn bảo Lý Tinh Trạch giúp cô chiếu một bộ phim điện ảnh. Nhưng Lý Tinh Trạch lại nói rằng thiết bị vẫn chưa điều chỉnh xong, nên không chiếu được. Tưởng Lê chống cằm, thất vọng mà thở dài. Tạ Chu Nghiêu vừa nghe liền biết ngay là Lý Tinh Trạch đang nói dối, nhưng trong lòng lại có chút dễ chịu khó hiểu, còn an ủi Tưởng Lê vài câu, nói xem ở trong phòng cũng được, anh cả ngày đều làm ổ trong phòng xem phim. Hai người họ nói chuyện một lúc thì Tưởng Lê đứng dậy, trước khi đi còn nhắc tới chuyện sáng ngày kia tàu Viking sẽ dừng ở cảng vịnh Yari một ngày. Ở đó có một công viên giải trí vô cùng lớn, hỏi anh có hứng đi chơi cùng không. Chân Tạ Chu Nghiêu chăm sóc mấy ngày, đã có thể tự mình đi lại, sở dĩ anh vẫn còn nằm trên giường nghỉ ngơi, là hai ngày nay tinh thần không tốt nên hơi lười biếng. Anh cảm ơn ý tốt của Tưởng Lê, Tưởng Lê có hơi thất vọng, nói: “Tinh Trạch đồng ý đi cùng tôi rồi, nếu anh và Ôn tiên sinh có thể cùng thì thật là tốt. Càng đông càng vui.” Lý Tinh Trạch chưa từng nhắc tới chuyện này với Tạ Chu Nghiêu. Trong lòng Tạ Chu Nghiêu đột nhiên có chút không vui, nhưng anh không để Tưởng Lê nhìn ra, vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Đây là cơ hội tốt để ở riêng với nhau, hai người cứ hẹn hò thật vui vẻ đi.” Tưởng Lê gật đầu, nhưng biểu cảm lại có chút cay đắng: “Cũng có thể là lần cuối cùng hẹn hò rồi.” Cô nói quá thẳng thắn, nhưng Tạ Chu Nghiêu không muốn hỏi nhiều. Đợi sau khi cô rời đi liền đến ban công mở cửa số sát sàn ra hết cỡ, để cho gió biển thổi vào. Trên người Tưởng Lê có nước hoa, hương hoa vô cùng nồng nặc, đó là mùi hương anh không hề thích. Anh sờ cổ của mình, hai hôm trước Lý Tinh Trạch mang tới cho anh một chai nước hoa, dùng để che giấu tin tức tố của Lý Tinh Trạch trên người anh. Dẫu sao tính ổn định của thuốc ẩn mùi không ổn, nếu như dựa gần vào, vẫn có thể ngửi được tin tức tố trên người đối phương. Anh cũng biết giai đoạn hiện tại không thể để Tưởng Lê phát hiện ra, thế là nhận. Đó là một chai nước hoa mùi chua chua ngọt ngọt, rất giống với tin tức tố của anh. Anh cảm thấy kì lạ, trên tàu Viking tại sao lại có thứ này, nhưng Lý Tinh Trạch không giải thích gì thêm. Vừa rồi trước khi Tưởng Lê tới anh phun một lần, có lẽ vì gần giống mùi của mình nên không có cảm giác không thể thích ứng. Gió biển thổi hơi lành lạnh, Tạ Chu Nghiêu ngáp một cái rồi lại ngã người về giường Cũng không biết có phải là do thuốc mà bác sĩ Quý kê cho hay không, mấy ngày nay hơi tí là anh lại buồn ngủ. Bác sĩ Quý tới khám cho anh, nói lúc bị thương thèm ngủ là chuyện tốt. Quả nhiên, vết thương của anh hồi phục rất nhanh, đi bộ không còn vấn đề gì nữa rồi. Nhưng dù chân anh đã khỏe, nhưng Lý Tinh Trạch vẫn như mấy ngày trước, buổi tối lại mò tới phòng anh. Anh mơ mơ màng màng ngủ, không có ý định đẩy người ra, đến khi hương nước bạc hà quen thuộc tràn vào lỗ mũi, anh liền theo thói quen mà dịch lại gần, kệ cho Lý Tinh Trạch ôm anh vào ngực. Mấy ngày nay anh đều không phản kháng cái ôm của Lý Tinh Trạch, Lý Tinh Trạch cũng như cũ không nhắc đến chuyện đứa béd, chỉ là đêm nào cũng phải ôm lấy bụng anh mà ngủ. Hai ngày đầu còn bài xích, dần dần cũng hình thành thói quen, bắt đầu lệ thuộc nào độ ấm của lòng bàn tay người kia. Anh buồn ngủ không mở nổi mắt, dường như sắp ngủ tiếp rồi. Kết quả Lý Tinh Trạch lại gọi bên tai anh: “Chu Nghiêu em có chuyện muốn nói với anh.” Tạ Chu Nghiêu “Ừ” một tiếng, bày tỏ là mình đang nghe. “Ngày kia em phải đi cùng Tưởng Lê tới công viên giải trí. Em không muốn đi, nhưng cô ấy nói đó là lần cuối cùng, hy vọng em không từ chối.” Lý Tinh Trạch thẳng thắn nói. Mí mắt Tạ Chu Nghiêu động đậy, cuối cùng cũng mở mắt ra. Trong đôi mắt đã lấy lại sự trong trẻo kia phản chiếu gương mặt nghiêm túc của Lý Tinh Trạch, giọng điệu nói chuyện không mang chút tình cảm: “Đây là chuyện của cậu và cô ấy, không cần phải nói với tôi.” Lý Tinh Trạch nói: “Sau này bất kể có xảy ra chuyện gì đi nữa, em đều sẽ nói với anh, anh cũng phải nói hết những điều trong lòng mình ra với em, có như vậy thì chúng ta mới không hiểu lầm nhau nữa.” Tạ Chu Nghiêu nhìn trần nhà, dừng lại mấy giây rồi nhắm mắt lại. Lúc này Lý Tinh Trạch chưa hiểu gì cả, nói những lời dễ nghe này đương nhiên rất thoải mái. Đợi đến khi biết rõ mục đích anh quay về rồi, nói không chừng còn sẽ hối hận vì đã quen biết anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]