Sau khi cửa phòng đóng “Sầm” một cái, cuối cùng Tạ Chu Nghiêu nhắm hai mắt vào, để mặc cho nước mắt mất kiểm soát mà rơi xuống.
Cuối cùng anh cũng nói ra rồi, cuối cùng cũng không cần kìm nén nữa. Không cần phải để tâm đến bất cứ kế hoạch nào nữa, không cần dối lòng mà đối diện với Lý Tinh Trạch nữa.
Nhớ tới dáng vẻ Lý Tinh Trạch vừa rồi vừa giận vừa sợ hãi một chữ cũng không cất lên được, anh cảm thấy vô cùng vui sướng.
Dựa vào đâu mà chỉ có mình anh đau buồn vì con? Dựa vào đâu mà Lý Tinh Trạch cái gì cũng không biết còn không biết xấu hổ mà lại theo đuổi anh?
Tạ Chu Nghiêu cố gắng nhếch môi. Anh vui, không sai, ngay lúc này anh thật sự rất vui.
Anh lại sờ lên vết sẹo ấy.
Đều là lòng bàn tay có nhiệt độ, mỗi lần anh tự chạm đều cảm thấy lạnh lẽo, vừa chạm vào toàn thân liền cảm thấy đau nhức. Nhưng vì sao khi Lý Tinh Trạch chạm vào anh lại có thể cảm nhận được sự ấm áp, khiến anh không nhịn được mà muốn ỷ lại?
Anh dùng sức vung tay, gạt ly nước và thuốc trên tủ đầu giường xuống đấy.
Đủ rồi! Anh không muốn quan tâm chuyện báo thù gì nữa, giao cho Ôn Thế Tước xử lý là được rồi. Dù sao anh cũng không hiểu những chuyện thu mua đó, chỉ cần báo cho Ôn Thế Tước biết rằng Lý Tinh Trạch đã biết sự tồn tại của đứa bé là được rồi.
Giờ, anh đã quá mệt mỏi rồi, thật sự muốn ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luon-o-trong-trai-tim-em-abo/750732/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.