Do đã đính hôn nên thi thoảng Phó Nguyên Tranh cũng sẽ qua nhà họ Lục. Hôm nay thời tiết đẹp, ngọc lan trong vườn nhà họ Lục mới ra hoa, còn hoa thái bình thì đã nở bung. 
"Nghe nói Lục công tử được phong làm Đãi chế* ở Bảo Chương các?" 
* tên một chức quan 
Uyển Ngọc trốn giữa những bông hoa, nhìn ngang nhìn dọc, và tiếng "Lục công tử" mang nhiều ý trêu chọc. 
Phó Nguyên Tranh nhìn nàng, chỉ cười dịu dàng: "Con đường làm quan còn chưa tiến được nửa bước, không dám nhắc tới." 
Uyển Ngọc nghe thế thì càng cảm thấy hắn khiêm tốn, không hề ngạo mạn do thi đỗ đạt, vì vậy nàng càng thích hắn hơn. Nàng chợt hái một bông rồi chạy đến trước mặt hắn, cười duyên: "Bông này đẹp quá, chàng quỳ xuống đi, ta cài lên cho." 
Hắn nắm lấy tay nàng, lắc đầu mà nói: "Đơn điệu quá." 
Uyển Ngọc mặc hắn nắm tay, cười hì hì chọc hắn: "Cũng phải, tiền đồ của Lục công tử xán lạn, nên cài đủ màu sắc trên đầu mới đúng." 
Hắn nghe vậy liền kéo mạnh nàng vào trong lòng, nói khẽ: "Dám cười ta, phải phạt nàng." 
"Phạt gì?" Nàng ngẩng đầu, lồng ngực phập phồng. 
Ánh mắt hắn tối lại, giơ tay lên giữ cằm nàng, khẽ vuốt ve, sau đó hắn cúi người hôn lên giữa đôi lông mày nàng, nơi đó có một nốt ruồi nho nhỏ. 
*** 
Lập hạ năm nay đã mưa lại còn có sấm. 
Lúc Phó Nguyên Tranh đi ra từ trong cung thì không lên xe ngựa nhà mình, mà cứ dầm mưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luon-o-ben-em/3237125/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.