Trong lúc đang hoảng hốt, Viên Viên nghe thấy anh lẩm bẩm một tiếng: "Uyển Ngọc." 
Wan Yu?* 
*Một âm thường có cả chục từ nên Viên Viên không biết chính xác cái tên anh gọi, chỉ biết có hai âm là wan yu. 
*** 
Trán cô áp lên mặt bàn làm việc, tim vỡ thành tro bụi. Còn anh ấy hình như không hề biết rằng mình gọi nhầm, hoặc là có khi anh còn chẳng ngờ mình đã gọi. 
Viên Viên nghĩ, lẽ nào cô đã trở thành thế thân một cách bi tráng? 
Mỗi một mối tình của cô đều không có cái kết đẹp? 
Cô đứng phắt dậy, đi đến bên Vương Nguyệt: "Em muốn tìm bạn trai, một chàng đẹp trai!" 
Vương Nguyệt phì cười: "Cái vị Phó tiên sinh đẹp như ngọc kia kìa." 
Cô tuyệt vọng nói: "Em muốn tìm bạn trai, đẹp trai, thích em!" 
Vương Nguyệt như một cái máy phát lại: "... Cái vị Phó tiên sinh đẹp như ngọc kia kìa." 
Viên Viên chán nản đi về chỗ ngồi, lúc này điện thoại trên bàn reo, cô liếc nhìn, là Phó Bắc Thần gọi tới. Sau đó, ngón tay cô run run tắt đi... 
Hiện tại cô có chút không biết nên đối mặt với anh thế nào. 
*** 
Trình Bạch ăn xong cơm trưa không đợi Uông Dương đang bận bịu tám chuyện với đồng nghiệp nữ thì đã chống nạng đi ra khỏi nhà ăn trước, lúc đợi thang máy ở trong bệnh viện thì gặp đồng nghiệp Phùng Lập khoa tai mũi họng. 
"Cậu có rảnh không?" Trình Bạch lên tiếng. 
"Hả?" Phùng Lập nghi hoặc hỏi. 
"Mấy năm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luon-o-ben-em/3237115/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.