p>Bây giờ mọi người đều không thể về thành phố, sau khi Bạch Tương về rồi, La Quân Hoa càng thêm hoang mang.
Cho nên lúc Ôn Thành Lan đề nghị học cùng nhau, cô mới không từ chối, mà đồng ý học theo.
Chủ yếu là không học, cô cũng không biết mình nên làm gì.
"Haiz, qua Tết là tớ hai mươi tuổi rồi, cậu nói xem chúng ta còn có thể về thành phố không?"
Thẩm Nghiên nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, cũng có chút bất lực, dù sao cô không thể nói thẳng với cô ấy là có thể về được.
Nhưng cô lại nói đến một chuyện khác.
"Các cậu còn nhớ chuyện mấy tháng trước tớ đi chăm sóc chồng tớ không?"
"Nhớ chứ, sao vậy?" Ôn Thành Lan tò mò nhìn cô.
Ngay cả La Quân Hoa cũng nhìn cô, không hiểu sao Thẩm Nghiên lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
"Hình như tớ chưa từng kể với các cậu, chính là trên đường đi tớ có gặp một cặp vợ chồng, trước đây họ đều là giáo viên."
Câu sau Thẩm Nghiên nói rất nhỏ.
La Quân Hoa hít một hơi thật sâu, phải biết là lúc này những người được gọi là giáo sư, giáo viên, đều bị gán cho cái mác "đồ xấu xa".
Cuộc sống sẽ không dễ dàng gì.
"Họ là..." La Quân Hoa cảm thấy có chút khó tin, Thẩm Nghiên liền gật đầu.
"Ừm, họ đã về thành phố rồi, mấy hôm trước tôi có xem thư, hình như là họ sắp có việc làm rồi."
Nói rất ẩn ý, nhưng mọi người đều hiểu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3749426/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.