"Chúng ta đã nói rồi mà, heo mẹ trong trại nuôi heo sắp đẻ rồi, em không đi được!"
Lục Tuân như bị đánh bại, bất lực thở dài: "Nói cho cùng, anh còn không bằng mấy con heo đó!"
Giọng điệu vô cùng ai oán.
Thẩm Nghiên bĩu môi: "Trước đây anh cũng không muốn em đi theo anh mà? Còn dám nói em nữa?"
Lục Tuân nghe cô nói thì khựng lại, buông tay ra, nhìn vào mắt Thẩm Nghiên: "Xin lỗi, là anh sai rồi, lúc trước đã hiểu lầm em!"
"Ừm, tha lỗi cho anh rồi, nhưng em vẫn sẽ không đi theo chồng sớm như vậy đâu, anh đừng nghĩ đến chuyện đó nữa."
Nói xong, Thẩm Nghiên không chút lưu tình đẩy anh ra.
Lục Tuân không nói gì, trực tiếp ôm cô vào lòng, cứ thế yên lặng ôm.
"Vậy em nói xem, khi nào thì có thể đi theo chồng?"
Thẩm Nghiên do dự, dù sao đi theo chồng ngay từ đầu đã không nằm trong kế hoạch của cô.
Nếu không phải tình cảm của hai người hiện tại hình như có chút tiến triển, có lẽ cô sẽ không nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng bây giờ anh đã hỏi, Thẩm Nghiên đương nhiên cũng suy nghĩ cho kỹ.
"Anh cứ xin nhà ở cho gia quyến trước đi, em rảnh sẽ đến thăm anh, bên này tạm thời vẫn chưa thể bỏ được!"
Đến quân đội bên đó ở tạm là được, cô không định ở lâu dài, sắp tới sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, cô còn phải ôn tập thi cử, nói thật, thật sự rất bận.
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3748894/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.