Cô là người đi một bước phải tính mười bước, vậy nên Bạch Tương đi rồi, tin tức này tạm thời giấu kín, đợi đến khi gạo nấu thành cơm rồi, lúc đó nói ra cũng không muộn. Cho dù Tiết Vĩnh Thanh muốn làm gì, thì cũng phải xem anh ta có bản lĩnh hay không đã.
Ôn Thành Lan giơ ngón tay cái với cô.
"Bảo sao người ta nói cậu suy nghĩ chu đáo!"
Chuyện này tạm thời coi như đã giải quyết xong.
Chỉ là đến tối, sau khi cả nhà đã rửa mặt xong xuôi, mẹ Thẩm bắt đầu gọi Thẩm Trường Chinh.
"Chuyển hết đồ đạc của Tiểu Lục vào phòng em gái con đi."
Thẩm Nghiên: !!!
Cô trố mắt nhìn mẹ.
Mẹ đang nói gì vậy?
Chẳng lẽ là muốn hai người động phòng?
Hình như mẹ Thẩm biết suy nghĩ của hai người, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đều đã lấy giấy chứng nhận rồi, vợ chồng son mà không ngủ chung giường, sao mà được?"
Thẩm Nghiên mấp máy môi, lẩm bẩm không biết nói gì.
Lục Tuân lúc này cũng có chút ngại ngùng.
Nhưng anh cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, mấy tháng trước, hai người coi như đã kết hôn rồi.
Chỉ là lúc đó, anh lấy lý do chưa gửi đơn xin kết hôn, động phòng là không thích hợp để từ chối.
Nhưng bây giờ giấy chứng nhận cũng đã có rồi, cũng không còn gì bất tiện nữa.
"Tiểu Lục, con thấy đúng không?" Mẹ Thẩm đột nhiên hỏi Lục Tuân.
Lục Tuân chỉ đành gật đầu theo.
"Mẹ nói đúng ạ."
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3748873/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.