Cô là người đi một bước phải tính mười bước, vậy nên Bạch Tương đi rồi, tin tức này tạm thời giấu kín, đợi đến khi gạo nấu thành cơm rồi, lúc đó nói ra cũng không muộn. Cho dù Tiết Vĩnh Thanh muốn làm gì, thì cũng phải xem anh ta có bản lĩnh hay không đã.
Ôn Thành Lan giơ ngón tay cái với cô.
"Bảo sao người ta nói cậu suy nghĩ chu đáo!"
Chuyện này tạm thời coi như đã giải quyết xong.
Chỉ là đến tối, sau khi cả nhà đã rửa mặt xong xuôi, mẹ Thẩm bắt đầu gọi Thẩm Trường Chinh.
"Chuyển hết đồ đạc của Tiểu Lục vào phòng em gái con đi."
Thẩm Nghiên: !!!
Cô trố mắt nhìn mẹ.
Mẹ đang nói gì vậy?
Chẳng lẽ là muốn hai người động phòng?
Hình như mẹ Thẩm biết suy nghĩ của hai người, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đều đã lấy giấy chứng nhận rồi, vợ chồng son mà không ngủ chung giường, sao mà được?"
Thẩm Nghiên mấp máy môi, lẩm bẩm không biết nói gì.
Lục Tuân lúc này cũng có chút ngại ngùng.
Nhưng anh cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, mấy tháng trước, hai người coi như đã kết hôn rồi.
Chỉ là lúc đó, anh lấy lý do chưa gửi đơn xin kết hôn, động phòng là không thích hợp để từ chối.
Nhưng bây giờ giấy chứng nhận cũng đã có rồi, cũng không còn gì bất tiện nữa.
"Tiểu Lục, con thấy đúng không?" Mẹ Thẩm đột nhiên hỏi Lục Tuân.
Lục Tuân chỉ đành gật đầu theo.
"Mẹ nói đúng ạ."
Thẩm Nghiên: "..."
Thì ra vừa rồi cô nháy mắt với anh, anh đều coi như không thấy?
Lúc này, Thẩm Nghiên không khỏi lên tiếng: "Mẹ, chân anh Lục Tuân vẫn còn đang bị thương, con sợ mình ngủ không yên, lỡ đụng vào chân anh ấy thì sao!"
"Con còn nói được nữa à? Vậy con không biết nằm im một chút sao?"
"Chuyện này con làm sao mà kiểm soát được chứ?" Thẩm Nghiên uất ức.
"Là chuyện của hai vợ chồng con, mẹ già rồi, giờ lại buồn ngủ nữa, mẹ về phòng ngủ đây!" Mẹ Thẩm nói xong, giả vờ ngáp một cái, rồi đứng dậy về phòng.
Bà còn không quên lôi mấy đứa nhỏ định ngủ cùng Thẩm Nghiên về phòng ngủ chung.
Thẩm Nghiên: "..."
Cô nhìn khoảng sân trống trơn, rồi lại nhìn Lục Tuân, thấy anh bất lực xòe tay với cô.
Thẩm Nghiên nhắm mắt lại, rồi bất đắc dĩ nói: "Đồ đạc tự anh cầm lấy nhé!"
Nói xong, không đợi Lục Tuân đứng dậy, cô đã chạy biến về phòng.
Dù sao chỉ cần cô ngủ trước, thì hai người sẽ không còn ngại ngùng nữa.
Đợi đến khi Lục Tuân về phòng, cảnh tượng anh nhìn thấy chính là Thẩm Nghiên nằm thẳng đơ trên giường đất, người đắp một chiếc chăn mỏng, xem ra hình như đã ngủ rồi?
Anh nhỏ giọng gọi tên Thẩm Nghiên vài tiếng, đối phương không có phản ứng, anh không khỏi lắc đầu cười.
"Hơi thở của em nặng quá đấy!"
Thẩm Nghiên biết mình đã bị lộ, lập tức mở mắt ra, trừng mắt nhìn Lục Tuân đang đứng bên giường đất, ung dung nhìn cô.
Dưới ánh nến lờ mờ, đôi mắt mơ màng của người phụ nữ nhìn anh, vừa như làm nũng vừa như trách móc, dường như rất bất mãn với hành động vừa rồi của anh.
Lục Tuân nuốt nước bọt vài cái, rồi thản nhiên cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ bên trong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]