Giờ thì cô tin rồi, cô gái này đúng là kinh nghiệm thực chiến thì không có, nhưng lý thuyết thì đầy mình.
Cô giơ ngón tay cái với Ôn Thành Lan.
"Tớ phục cậu rồi!"
"Không cần cậu phục, tớ muốn cậu nhớ kỹ, sau này không được ngốc nghếch, ở nhà chỉ biết làm việc, biết chưa?"
"Rõ!"
Thẩm Nghiên nghiêm túc đáp.
Ở trang trại nuôi heo một lúc, thấy tâm trạng của heo nái có vẻ rất tốt, Thẩm Nghiên yên tâm.
Sau đó, thấy cũng không còn sớm nữa, phải về nhà nấu cơm, nên Thẩm Nghiên định dẫn Lục Tuân về.
Đợi đến lúc trở nên tỉnh táo, cô mới phát hiện Lục Tuân vẫn luôn ngồi một mình bên ngoài.
Sau đó, cô mới nhớ ra, kéo Ôn Thành Lan đến ngồi cùng anh để làm quen.
Ôn Thành Lan vừa rồi còn mạnh bạo, ra dáng chị cả tâm lý bao nhiêu, thì bây giờ lại rụt rè bấy nhiêu.
Bạch Tương, cô nàng thỏ trắng, càng sợ hãi hơn, hận không thể cuộn mình thành một cục.
Quả thực là khí thế của Lục Tuân quá mạnh mẽ.
Khiến người ta có chút... không tự chủ được mà sợ hãi.
Ôn Thành Lan còn lén lút kéo Thẩm Nghiên sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cảm giác anh nhà cậu từng g.i.ế.c người trên chiến trường!"
Cái khí thế này, chỉ cần ngồi cạnh cũng thấy sợ hãi, cứ như Diêm Vương sống vậy.
Giờ cô ấy có chút đồng cảm với Thẩm Nghiên rồi.
Không biết sống chung với người như vậy thì cảm giác thế nào nhỉ?
Chắc ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3748870/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.