Tiết Vĩnh Thanh bị ánh đèn pin chiếu vào nên nheo mắt lại, một lúc sau mới hoàn hồn, nhìn về phía đám người trong chuồng heo.
Đây là tình huống gì?
Trần Dũng không thành công à?
Hắn nhanh chóng suy nghĩ, biết rằng bây giờ quan trọng nhất là phải phủi sạch quan hệ, nếu không thì với tình hình hiện tại, e là chưa làm gì cũng đã mang vạ vào thân.
Vì vậy hắn vội vàng xua tay: "Không không không, đại đội trưởng, tôi là ban đêm dậy đi vệ sinh, thấy Lý Tiêu Tiêu lén lút nên mới đi theo, tôi nghe thấy trong phòng này có động tĩnh nên mới xông vào."
Lưu Trường Căn nhìn chằm chằm vào hắn: "Vậy sao vừa rồi cậu không vào?"
Tiết Vĩnh Thanh ấp úng giải thích: "Thì... thì không biết có chuyện gì xảy ra mà? Sợ vào rồi sẽ làm lỡ chuyện trong đó."
Lời này nói ra cũng có lý, mẹ Thẩm bây giờ không rảnh để ý xem Tiết Vĩnh Thanh có ý đồ gì, bây giờ quan trọng nhất là phải bắt Lý Tiêu Tiêu lại.
Còn có cả tên bí thư chi bộ kia nữa, không ngờ người này ở bên cạnh lâu như vậy mà bà vẫn không nhìn rõ con người thật của hắn ta!
Một đám phụ nữ hùng hổ xông ra ngoài.
Lúc này, Trần Dũng đang ôm đầu ngồi co ro dưới đất không ngừng cầu xin: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên mơ tưởng đến Thẩm Nghiên, đừng, đừng đánh nữa huhu~"
Hắn ta thật sự rất đau, mẹ kiếp, mấy người đàn ông nhà họ Thẩm này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3748838/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.