Mà mẹ Thẩm lại sợ lát nữa không có nhân chứng nên gọi cả hội chị em bạn dì của bà đến, lúc nãy Thẩm Nghiên họ đang chờ thời gian thì bà đã gõ cửa mấy nhà rồi.
Rồi nhỏ giọng nói vài câu, mấy bà thím này trong làng là thích nhất chuyện ngồi lê đôi mách.
Đặc biệt là hóng chuyện lúc nửa đêm, biết đâu còn được chứng kiến chuyện phong lưu gì đó nữa chứ.
Thế là mọi người đều hào hứng đồng ý.
Để đề phòng bất trắc, Lưu Trường Căn cũng bị người ta gọi dậy khỏi giường.
Nghe nói thanh niên tri thức ở điểm thanh niên tri thức lại muốn làm loạn, Lưu Trường Căn rất tức giận.
Nửa đêm nửa hôm không chịu yên ổn, cuối cùng ông đành phải mặc quần áo, đến nhà Thẩm Nghiên tập trung.
Đến khi sắp đến giờ, một đoàn người dưới ánh trăng, nhà nào nhà nấy đều cầm theo chiếc đèn pin quý giá của mình lặng lẽ đi đến trại nuôi heo.
Mấy người họ mai phục trong chuồng heo trước.
Còn Thẩm Trường Chinh mặc quần áo của Thẩm Nghiên, lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ.
Trong bóng tối, anh lại co người lại, nhìn từ phía sau thì dáng người có hơi giống Thẩm Nghiên.
Hơn nữa, trên đầu anh còn quấn một chiếc khăn, nhìn càng giống hơn.
"Anh Tư, lát nữa anh đừng nói gì, em sẽ nói."
Sau đó, cô lại dặn dò mấy bà thím đi cùng: "Các thím ơi, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra thì mọi người cũng đừng lên tiếng nhé? Nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3747413/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.