Thẩm Nghiên nói một tràng, Lý Tiêu Tiêu đối diện cứng họng.
Người dân xung quanh cũng phụ họa theo.
"Đúng đấy, chẳng ai nhìn thấy cô đi cùng với Thẩm Trường An cả, cũng không thấy cô có dấu hiệu bị cưỡng bức, bây giờ cô lại tùy tiện vu oan cho người ta, thật là quá đáng rồi đấy!"
"Thật là lần đầu tiên thấy có cô gái lấy danh tiếng của mình ra làm trò đùa."
Mọi người xung quanh đều lắc đầu.
Lúc này, Thẩm Trường An cũng lên tiếng.
"Tri thức Lý, lúc trước tôi chỉ lên núi thôi, lúc đó mấy đứa nhỏ còn lẽo đẽo theo sau tôi đấy, cô nghĩ tôi đi một mình à? Bọn trẻ đều nhìn thấy hết, vậy mà bây giờ cô lại nói tôi làm gì cô? Đây chẳng phải là bôi nhọ danh tiếng của tôi sao?"
Lúc này, Cẩu Đản mấy đứa nhỏ cũng từ trên núi xuống, vừa rồi theo Thẩm Nghiên về nhà xong lại chạy lên núi chơi, lúc này nghe nói chú Ba đã về nên lại chạy về nhà, còn chưa về đến nhà thì gặp Cẩu Đản mấy đứa.
Lúc này nghe thấy Thẩm Trường An nói vậy, chúng cũng lên tiếng phụ họa.
"Đúng đấy, lúc đó bọn cháu đi theo chú Ba lên núi thả thỏ, rồi chú Ba còn hái quả cho bọn cháu, sau đó chú ấy ra ngoài trước, bọn cháu ở lại phía sau ăn vụng, cháu còn thấy cô giả vờ ngã để chú Ba đỡ cô đấy."
"Ừm, cháu còn thấy cô mắng chú Ba là đồ đầu gỗ!" Miêu Hoa cũng nói theo với giọng trẻ con.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3747391/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.