Nói xong, Thẩm Nghiên nằm xuống, nhắm mắt lại, tiện tay tắt đèn.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Lục Cẩn Dương mếu máo, lại định khóc.
"Nếu cháu còn khóc, bây giờ cô sẽ đưa cháu về đấy!" Thẩm Nghiên lạnh lùng nói trong bóng tối.
Cái miệng đang há ra của Lục Cẩn Dương lặng lẽ khép lại.
Thôi được rồi, tạm dừng khóc, bây giờ hơi sợ.
Rồi Lục Cẩn Dương nhát gan lặng lẽ kéo chăn trên người Thẩm Nghiên, tự mình nằm xuống, ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô.
Cậu bé áp sát vào người cô, còn dụi đầu vào người cô.
Thẩm Nghiên mỉm cười trong bóng tối, nhóc con, còn trị không được cháu nữa sao?
Đợi đến khi Lục Tuân tắm rửa, giặt quần áo xong, trở về phòng thì thấy đèn trong phòng Thẩm Nghiên đã tắt.
Nhìn quần áo trong chậu, cuối cùng anh chỉ có thể đẩy xe lăn, phơi quần áo lên cửa sổ phòng mình.
Ban đầu, anh còn định bế Lục Cẩn Dương sang phòng mình ngủ, bây giờ xem ra không cần nữa, bọn trẻ đều đã ngủ rồi.
Bận rộn cả ngày, anh cũng định đi ngủ.
Nhưng khi nằm trên giường, quay đầu lại nhìn thấy quần áo của Thẩm Nghiên đang phơi, trong đầu anh không khỏi hiện lên hình ảnh của cô.
Cả đêm anh ngủ không ngon giấc. Sáng hôm sau, khi có tiếng gõ cửa phòng, anh chống người dậy đi mở cửa, nhìn thấy anh công an đứng bên ngoài.
Trên tay anh ta còn cầm theo bữa sáng thịnh soạn.
Nhìn thấy quầng thâm mắt của Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3747376/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.