Lục Tuân: "..."
Anh biết lần này mình đã chọc giận cô thật rồi, cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn cầm khăn lau người. Nhưng có những chỗ anh không lau tới, anh chỉ đành nhìn Thẩm Nghiên với vẻ tủi thân, chờ cô đến lau cho.
Đợi đến khi Lục Cẩn Dương buồn ngủ, mở cửa phòng bệnh ra, cậu bé nhìn thấy Lục Tuân đang cởi trần, quay lưng về phía Thẩm Nghiên, để mặc cô lau người cho anh.
"Tiểu thẩm thẩm, cháu cũng muốn lau người, được không ạ?"
"Được chứ, nhưng nếu cháu thấy nóng quá thì tắm một cái cho thoải mái!"
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu bé đang ngẩng đầu nhìn mình, Thẩm Nghiên không nhịn được nói.
"Nhưng cháu muốn cô lau người cho cháu, giống như tiểu thúc thúc!"
"Cút!" Lục Tuân xua tay đuổi người với vẻ ghét bỏ.
Có cậu bé Lục Cẩn Dương chọc phá này, bầu không khí trong phòng quả thực đã dễ chịu hơn rất nhiều, hai người cũng bớt đi sự ngại ngùng sau nụ hôn vừa rồi.
Nhưng Lục Cẩn Dương lại hỏi trúng tim đen, đột nhiên nhìn Thẩm Nghiên, hỏi: "Tiểu thẩm, người ăn cơm với cô hôm nay là ai vậy? Trông nho nhã lắm. Mẹ cháu nói, con gái đều thích con trai nho nhã, cô có thích không?"
Lục Tuân: "!!!"
Tốt lắm! Đứa nhỏ này lại cần được dạy dỗ rồi!
"Không phải, cô không thích kiểu nho nhã, cô chỉ thích kiểu như tiểu thúc thúc của cháu thôi."
Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng bệnh đang lạnh như băng bỗng chốc ấm lên, sắc mặt Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3746757/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.