"Vậy cháu đi đi, nhà vệ sinh ở ngay ngoài kia kìa!" Thẩm Nghiên chỉ cho cậu bé một hướng.
Lục Cẩn Dương nhíu mày, không nhịn được dậm chân: "Cháu muốn tiểu thẩm thẩm bế cháu!"
Thẩm Nghiên: "???"
Lúc này, cô hoàn toàn hoang mang. Cô nhìn Lục Cẩn Dương, rồi lại nhìn Lục Tuân.
"Đứa nhỏ này lớn thế này rồi, đi vệ sinh mà cũng cần người bế sao?"
Lục Tuân cũng không ngờ, mấy năm không gặp, đứa nhỏ này vẫn y như vậy. Anh bất lực day trán.
Anh nhìn Lục Cẩn Dương với vẻ hơi hung dữ.
"Lục Cẩn Dương!"
Vừa nghe thấy tiểu thúc thúc gọi tên mình với giọng hung dữ, cậu bé lập tức đứng thẳng người, nhưng có lẽ vì buồn tè quá, cậu bé còn kẹp chặt hai chân, rồi nhìn Lục Tuân với vẻ tủi thân.
Lục Tuân sắp chịu hết nổi rồi. Ở Kinh Đô, đứa nhỏ này sống kiểu gì vậy?
"Bây giờ cháu đã lớn rồi, phải tự mình đi vệ sinh, cởi quần ra là tè được rồi!"
Trước mặt Thẩm Nghiên, anh dạy dỗ đứa nhỏ.
Lục Cẩn Dương rất tủi thân, vẻ mặt sắp khóc đến nơi, rồi nói với giọng nức nở: "Nhưng cháu sẽ tè dầm ra quần mất!"
"Khụ khụ, đi thôi, tiểu thẩm thẩm dạy cháu nhé!" Thẩm Nghiên cắt ngang ý định dạy dỗ đứa nhỏ của Lục Tuân. Cậu bé rõ ràng là sắp nhịn không nổi rồi, nếu còn nói nữa, chắc chắn sẽ tè dầm ra quần mất.
Hơn nữa, muốn dạy dỗ con nít, cứ trực tiếp dẫn đứa nhỏ đi thực hành một lần, đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3746747/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.