Lúc này, đến lượt Thẩm Nghiên thấy khó hiểu, cô gái này quá tự nhiên, khiến cô có chút sợ hãi, sợ cô ấy lừa mình.
May mà, cô gái này chỉ là đơn thuần tự nhiên thôi.
Lúc này, cô ấy đã bắt đầu giới thiệu về bản thân.
"Nghe giọng của cô, hình như cô không phải người Quảng Châu nhỉ? Đến đây thăm người thân à? Tôi là người ở đây, hiện đang làm cán bộ ở Hội Phụ nữ nhà máy thép, cô xem, đằng kia chính là nhà máy thép của chúng tôi!"
Thẩm Nghiên nhìn theo hướng cô ấy chỉ, quả nhiên nhìn thấy tấm biển.
Cổng nhà máy treo tấm biển ‘Nhà máy thép’, bên trên còn viết dòng chữ ‘Nắm lấy cách mạng, thúc đẩy sản xuất’.
Từ chỗ cô nhìn sang, bên trong cổng lớn là một con đường lớn, hai bên cây cối xanh um, cảnh sắc rất đẹp.
Nhưng cô gái này thật sự quá thật thà.
Chỉ thiếu mỗi việc nói ra tiền lương một tháng của mình là bao nhiêu.
"Tôi đến đây để chăm sóc người nhà."
"Vậy à, cô ở bệnh viện nào? Đến lúc đó tôi có thể đến tìm cô chơi, hoặc cô đến tìm tôi chơi cũng được, công việc ở Hội Phụ nữ của chúng tôi khá nhàn hạ, nếu lãnh đạo không có ở đó, tôi còn có thể lén dẫn cô đi tham quan nữa."
Thẩm Nghiên nhíu mày, xem ra cô gái này là con ông cháu cha nhỉ?
Nếu không thì sao có thể tự tin nói ra những lời này được.
Đưa Thẩm Nghiên đến nhà khách gần bệnh viện xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3746431/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.