🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Quân nhân đúng là khác biệt, cơ bụng săn chắc, sờ vào rất thích.

Chẳng trách kiếp trước có nhiều người thích sờ soạng người mẫu nam như vậy, chắc đây là niềm vui của con gái nhỉ?

Lục Tuân cũng phát hiện ra.

Thẩm Nghiên lúc làm những việc khác đều mặt không cảm xúc, cũng không nói chuyện với anh, nhưng cứ đến lúc lau người cho anh là mắt cô lại sáng lên.

Hơn nữa, dù cách một lớp khăn lông, anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơ bụng mình đang bị người ta sờ soạng.

Tuy Thẩm Nghiên làm rất bí mật, nhưng mỗi lần sờ vào, mắt cô lại sáng lên mấy phần, cuối cùng Lục Tuân cũng tìm ra thứ người phụ nữ này thích.

Rồi từ ngày một lần, đến ngày hai lần, ba lần, mỗi lần Lục Tuân đều nói n.g.ự.c mình hay đổ mồ hôi, bảo cô lau thêm mấy lần nữa, Thẩm Nghiên đương nhiên sẽ không từ chối.

Người đàn ông này nhìn bề ngoài không có vẻ cường tráng lắm, nhưng không ngờ bên trong lại có cả cơ ngực.

Mỗi lần, Thẩm Nghiên đều lén lút sờ soạng, cứ tưởng mình che giấu rất kỹ, trong lòng còn thầm vui mừng.

Nhưng cô đâu biết rằng, thợ săn cao cấp nhất thường xuất hiện với thân phận con mồi.

Vừa đúng lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng, thấy Thẩm Nghiên đang lau người, còn nói vợ của Đoàn trưởng Lục này thật sự rất tốt với anh, sau đó còn dặn dò Thẩm Nghiên thường xuyên xoa bóp chân cho Lục Tuân.

Dù sao thì nếu không thường xuyên vận động, m.á.u sẽ không lưu thông, sợ cơ bắp bị teo lại, vì vậy, Thẩm Nghiên lại có thêm một nhiệm vụ.

Đó chính là xoa bóp chân.



Mà lúc này, tay cô đã được tháo bột rồi.

Ngoài việc không thể làm việc nặng ra thì những sinh hoạt thường ngày cơ bản đều không thành vấn đề.

Buổi trưa hôm đó, Lục Tuân liền nhắc một câu: "Lâu rồi không được uống canh em nấu."

Thẩm Nghiên nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

"Chẳng phải anh nói không cho em làm việc sao?"

Lục Tuân: ...

Nhất thời, anh không biết phải nói gì để phản bác.

Dù sao thì câu này đúng là do anh nói.

Bây giờ lại muốn lật lọng, đúng là có hơi ngại ngùng.

"Khụ khụ, nhưng bây giờ anh muốn uống canh em nấu."

Thẩm Nghiên nghĩ, nhân sâm của cô vẫn còn chưa dùng hết.

Vì vậy, ban ngày uống nước nhân sâm, đến tối, sau khi uống một bát canh gà nhân sâm đại bổ, lúc Thẩm Nghiên lau người cho anh, anh chàng nào đó khí huyết dâng trào, chảy m.á.u mũi.

Thẩm Nghiên nhìn thấy thì hoảng sợ.



Cô vội vàng lấy khăn giấy bịt mũi cho anh, còn định gọi bác sĩ đến.

Nhưng lúc Thẩm Nghiên định gọi bác sĩ, Lục Tuân đã ngăn cô lại.

Lúc này, mặt anh đỏ bừng, mắt có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn Thẩm Nghiên cũng trở nên không tự nhiên.

Dù sao thì vừa nãy anh đang nghĩ lung tung, rồi chảy m.á.u mũi.

Nhưng chuyện này, anh sẽ không thừa nhận.

Vừa nãy anh chỉ nhìn Thẩm Nghiên một cái mà đã chảy m.á.u mũi rồi.

Thẩm Nghiên không hề biết tại sao người đàn ông này lại đột nhiên chảy m.á.u mũi, nhưng thấy tình hình cũng không nghiêm trọng, cô liền bảo Lục Tuân tiếp tục bịt mũi, cô giúp anh lau người xong thì sẽ về nhà khách.

"Anh chắc chắn là anh không sao chứ? Không cần gọi bác sĩ sao?" Thẩm Nghiên nhìn tờ giấy đầy máu, trông có vẻ hơi đáng sợ.

Nhưng Lục Tuân vẫn lắc đầu.

"Không, không cần đâu, anh nghỉ ngơi một lát là được."

Anh đã nói vậy rồi, Thẩm Nghiên cũng không hỏi nhiều nữa.

"Vâng, vậy anh bảo trọng, em đi đổ nước đây."

Nói xong, cô xoay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.